Old school Swatch Watches
Nhóc! Tôi Yêu Em Thật Rồi

Nhóc! Tôi Yêu Em Thật Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322431

Bình chọn: 7.00/10/243 lượt.

hôm đó phải hát nữa đó, bà luyện chưa?”- Ánh lo lắng hỏi

“ Đàn thì được nhưng hát thì tui không bik… 3 ngày nữa tới hôm đó rồi tính.”- nó cười trừ nói

“ Vậy tui với chị cùng về đây, đi trước nha”- Ngân Trúc tinh nghịch nói

“ Ừ… bye… mai gặp lại”- My vẫy tay chào nó với Ngân Trúc rồi cùng cả bọn rẽ sang hướng khác về nhà.

Nó vẫn im lặng đi như thế, Ngân Trúc theo phía sau. Vẫn lặng im như thế

cho đến khi về tới nhà. Không nhịn được Ngân Trúc lên tiếng hỏi:

“ Giấc mơ của chị sao rồi, có thay đổi gì không?”

“Vẫn thế, không biết là ai. “- nó lắc đầu đáp –“ nhưng sao em lại hỏi thế?”

“ Không có gì, tò mò tý thôi.”- Ngân Trúc nhoẻn miệng cười với nó. Không hiểu sao nó cảm thấy Ngân Trúc không đơn giản chỉ là tò mò, nó biết

Ngân Trúc quá ít, bản năng nhắc nhở nó rằng Ngân Trúc không đơn giản như vẻ bề ngoài, có thứ gì đó nó không được biết, cũng có thứ gì đó đang âm thầm trào lên một cách mạnh mẽ như bứt phá hết mọi dây xích để tìm được cách thoát ra.

Ngày khảo sát vòng sơ loại

“ Ê , Thanh đâu Thanh đâu.”- Ánh hối hả hỏi

“ Còn bên trong kìa”- My nói

“ Sao lâu vậy bà, gần tới lớp mình rồi kìa”- Như thúc giục

“ Rồi rồi…. ra rồi kìa”- Vy liếc mắt vào trong rèm nói

Cả đám nhìn vào màn cửa chờ đợi, nó bước ra nhìn xung quanh một hồi, mỉm cười nhẹ rồi nói

“ Khi nào tới lượt lớp mình”

“ Khoan…. Khoan… bà định mặc cái này đi thi?”- Như nhăn trán nói

“ Ừm… cũng được mà”

“ Phải…. đúng là nó được, nhưng mà…. Bình thường quá, làm sao mà so sánh được với người ta.”-

“ Vậy…. giờ tính sao?”- nó đau khổ nói

“ Không kịp thay quần áo đâu, tới giờ rồi kìa, bà đứng trong cánh gà,

đợi người ta giới thiệu rồi ra, bình tĩnh nhé.”- Như động viên nói

Người dẫn chương trình vừa giới thiệu xong, nó bước ra cùng với sự ngỡ

ngàng của mọi người. Tuy hôm nay nó có mặc đồ đẹp hơn nhưng mà vẫn

không thể nào so sánh được với những người trình diễn hôm nay. Họ mang

trên mình bộ cánh đẹp nhất, lộng lẫy nhất để gây điểm với giám khảo,

còn nó, váy trắng suông dài đến chân , bên ngoài khoác đơn giản chiếc áo sơ mi trắng hơi kiểu cách, làm tôn lên vẻ dịu dàng của nó. Chỉ tiếc là

cặp mắt kính đen đó, đã lấy hết những ưu điểm của nó.

Nó cuối chào mọi người, rồi vào chỗ đánh piano được để sẵn. Bàn tay nó

lướt trên phím đàn, giai điệu nhẹ nhàng vang lên khiến khán phòng đang

ồn ào bỗng im bặt, tiếng nhạc lúc trầm lúc bổng mang lại người khác cảm

giác thanh thản, rồi đến một đoạn nó cất giọng hát

Em đã xóa sạch hình bóng anh

Đã vứt bỏ mọi điều thuộc về anh

Thế nhưng cứ mỗi lần trời đổ mưa….

Những kỉ niệm ngày đó em cố chốn vùi

Tất cả đều trở về… như đang tìm kiếm anh

Hành hạ em suốt những đêm dài

Khi mưa ngừng rơi…. Hồi ức ấy cũng theo mưa mà ngừng lại

Chậm rãi…từng chút một….anh cũng theo mưa mà biến mất Nó hít thở thật sâu , đám bạn vẫn chưa thôi nhìn nó, mà không…. Còn có rất nhiều rất nhiều người đang nhìn nó.

“ Nhìn gì vậy?”

“ Không ngờ , chậc chậc, không ngờ trong lớp ta lại có một thiên tài âm nhạc như thế”- Như xoa cằm nói

“ Nói quá”- nó nhăn trán nói, nó cảm thấy những thứ nó trình diễn ngày

hôm nay chẳng là cái gì khi trình diễn trước dòng họ, tất cả phụ nữ của

dòng họ Đoàn đều phải biết cầm kì thi họa, có thể coi nó là một trong

những người phụ nữ đó, đều bắt buộc học cả thôi. Ngân Trúc có khi còn

giỏi hơn nó nữa ấy chứ.

Ngân Trúc mỉm cười hết nhìn đám bạn rồi quay sang nhìn nó, cô biết Thanh rất giỏi trong những việc như thế này, mỗi khi nó đánh đàn đều mang cho người khác cảm giác thoải mái, thứ cảm giác đó không tìm được ở đâu khi nghe những người phụ nữ khác đánh. Cô biết nó có khiếu như thế, giọng

hát của nó còn ngọt hơn cả đường mật, khiến một khi ai đã nghe thì cũng

không thoát ra nổi.

“ Trời! Lớp mình ăn đứt các lớp khác là cái chắc”- Ánh vui mừng nói

“ Ừ… ăn chắc, đợi ngày mai công bố kết quả là biết ngay á mà”- My hùa theo

Nó lắc đầu nhìn đám bạn rồi bỏ vô phòng thay đồ, vừa đóng cửa nó giật

mình khi nghe thấy tiếng vỗ tay đằng sau lưng. Ngoảnh mặt lại, nó thấy

Vương đang ngồi chiễm chệ trên bàn trang điểm, nhoẻn miệng cười với vẻ

mặt hài lòng.

Nó nhìn Vương không nói gì, nó muốn tự bản thân Vương phải nói ra, rốt cuộc anh ta đang làm cái gì trong phòng thay đồ nữ.

Thấy nó nhìn mình với con mắt dò hỏi, Vương cười tươi rồi đẩy nó trước

tấm gương lớn, chỉnh lại quần áo đang xốc xếch trên người, anh nhẹ nhàng dùng lược chải mái tóc dài của nó, tóc nó vừa dài vừa mượt, đôi khi lại có một số lọn tóc xoăn lại tự nhiên, làm tôn lên vẻ mặt khả ái của nó.

Mùi hương từ tóc nó khiến Vương cảm thấy dễ chịu

“ Cô dùng dầu gội gì vậy.”- Vương xoa nhẹ những lọn tóc vào khẽ tay mình rồi đưa lên mũi

“ Xong chưa? Đi ra”- nó lạnh lùng nói

“ Sẽ đẹp hơn nếu cô bỏ mắt kiếng này ra, nó làm cô xấu xí hơn đó.”

Vương gỡ mắt kiếng nó từ từ, trước gương là một cô gái đẹp một cách hoàn mĩ, vẻ đẹp của cô làm nhiều người phải động lòng, nhẹ nhàng, thanh

toát, không hiểu sao bên cô người ta cảm nhận được mùi vị của biển, mùi

vị của sự bình yên. Mái tóc buông dài xoăn nhẹ, thỉnh thoảng mùi tinh

dầ