
tốt nhất, tùng hương tản ra trong không khí. Đêm khuya, Mạch Mộc mở đại
môn của cung điện, một bóng người tinh tế vận áo choàng hắc sắc đi vào
cửa. Người này vừa đi vào cung thất, Mạch Mộc lập tức đóng cửa phòng, áo choàng rơi xuống, chính là thiếu nữ thả diều được gọi là Trữ.
“Mạch Mộc!”
“Trữ!” Tình nhân ôm nhau, Mạch Mộc lo lắng hỏi: “Không ai phát hiện nàng chứ.”
“Không ai phát hiện ta.” Trữ nói.
“Chúng ta phải lén lút như vậy đến bao giờ!” Mạch Mộc gầm nhẹ một tiếng, hắn
muốn cùng nữ nhân mình thích ở một chỗ, vì sao không được chứ. “Chẳng lẽ chúng ta là kiếp trước có duyên vô phận, kiếp này mới yêu nhau thống
khổ như vậy.”
“Trong bụng ta mang hài tử của ngươi, Mạch Mộc,
chúng ta làm cái gì bây giờ, vạn nhất hài tử sinh hạ lại lớn lên giống
ngươi, sẽ bị người khác phát hiện. Tiêu Thanh Phong sẽ giết chúng ta.”
Trữ nghẹn ngào nức nở, nàng cảm thấy sợ hãi, bọn họ không có tương lai.
“Hài tử này phải làm sao.”
“Đợi đến ngày sinh hạ con chúng ta
xong, ta mang ngươi rời khỏi đây, sư phụ muốn ta giúp hắn một lần cuối
cùng, hắn đã đáp ứng chỉ cần chúng ta giúp hắn một lần cuối cùng, thay
thế Tấn quốc quốc chủ, dụng kế treo đầu dê bán thịt chó, sư phụ nói sẽ
cho chúng ta một cuộc sống tốt.” Mạch Mộc thoải mái nhìn Trữ, bọn họ chỉ có một tia hi vọng, dù cho chỉ có một hi vọng cũng muốn nắm chặt nó.
“Tiêu Thanh Phong si mê ngươi như vậy, ngươi nỡ hạ thủ hắn sao. Hắn đối với
ngươi tốt đến mức ta còn đố kỵ, ngươi có thể hạ thủ với hắn sao?” Ánh
mắt chất vấn của Trữ khiến lòng Mạch Mộc run lên, khuôn mặt Tiêu Thanh
Phong xuất hiện trước mắt hắn, Tiêu Thanh Phong đưa cho hắn rất nhiều
trân bảo, Tiêu Thanh Phong cực nhọc ngày đem chăm sóc hắn lúc hắn sinh
bệnh, luôn luôn bao bọc hắn, hắn muốn gì Tiêu Thanh Phong cũng đáp ứng,
Tiêu Thanh Phong thực sự thực sự rất thương hắn.
“Tất nhiên là hạ thủ, vì cái gì không thể hạ thủ. Để hài tử của chúng ta bình yên sinh
ra, có cái gì ta không dám làm.” Mạch Mộc nghĩ tới hài tử, hài tử của
hắn a. Khuôn mặt bĩnh tĩnh của Mạch Mộc xuất hiện nồng đậm tình thương
của cha , Trữ tin tưởng mỗi một câu nói của Mạch Mộc, nàng ôm lấy phu
quân của mình, bắt đầu từ giờ khắc này, trong lòng Mạch Mộc chỉ có ta và hài tử, cho dù Tiêu Thanh Phong đối với hắn có tốt bao nhiêu đi nữa
cũng không thể so được ái tình thanh mai trúc mã của chúng ta.
Cũng tại cung điện tùng mộc này, lần này là cảnh Mạch Mộc cùng Tiêu Thanh
Phong uống rượu. Mạch Mộc mỉm cười đưa cho Tiêu Thanh Phong một ly rượu, Tiêu Thanh Phong vừa uống xong, bỗng nhiên con mắt mở lớn, khóe miệng
chảy máu, tay chỉ hướng Mạch Mộc: “Ngươi ngươi ngươi ngươi. . . .” Nói
còn chưa xong, Tiêu Thanh Phong đã té trên mặt đất.
Mạch Mộc đi
đến, ngồi dưới đất, đau thương lau vết máu trên khóe miệng của Tiêu
Thanh Phong, “Vì sao ngươi lại tốt với ta như thế. Người ta yêu không
phải là ngươi, vì sao ngươi vẫn tốt với ta. Có phải dung mạo mỹ lệ là
một sai lầm, ta chỉ muốn có cuộc sống bình thường, ngươi chỉ yêu khuôn
mặt của ta, ngươi chỉ yêu khuôn mặt xinh đẹp của Mạch Mộc phải không.
Nếu ngươi chỉ yêu ta vì như vây thì ta đã không hổ thẹn, đời này ta mắc
nợ ngươi, kiếp sau nhất định trả lại cho ngươi.” Mạch Mộc lau sạch khuôn mặt của Tiêu Thanh Phong, sờ sờ đôi môi lạnh băng của, cúi đầu hôn lên, “Không nên quên ta, kiếp sau chờ ta.”
Tâm tình Đoan Mộc Dĩnh
chua xót, hắn cảm thán số phận trêu cợt, Mạch Mộc bị Phi Nhiễm hủy diệt
hạnh phúc, Phi Nhiễm muốn làm cái gì chứ! Tên gia khỏa tràn đầy giã tâm! Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh hận không thể giết chết Phi Nhiễm ngay tức
khắc.
Đoan Mộc Dĩnh hơi đờ ra, cảnh tượng trước mắt tiêu thất,
hắn lại trở lại con sông nhỏ màu xanh kia, rừng phong như hỏa diễm thiêu đốt mọi sinh mệnh. Mạch Mộc ngồi thất thần ở bên bờ, nhìn thẳng phía
trước. Đoan Mộc Dĩnh đứng bên người hắn, không nói một lời, mặc hắn ngây người thật lâu thật lâu. Đột nhiên Mạch Mộc mở miệng nói: “Thiếu niên,
sao ngươi đi vào cảnh trong mơ của ta, đứng bên cạnh làm bạn với ưu
thương của ta lâu như thế.”
Đoan Mộc Dĩnh suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Kỳ thực ngươi có thể không cần làm theo sự sắp xếp của Phi Nhiễm.”
“Kỳ Duyên không nghe Phi Nhiễm nói, bị trục xuất khỏi vùng Trung Nguyên,
hôm nay không biết sống chết. Ta không có bản lĩnh như Kỳ Duyên, ta rời khỏi vùng Trung Nguyên làm sao sinh tồn, còn có Trữ, ta cũng không có
năng lực nuôi sống nàng.” Mạch Mộc nói. Mạch Mộc nhìn hai tay của mình,
thanh âm yếu ớt: “Tay ta không hề có vết chai, ta chưa từng làm qua bất
cứ việc gì. Từ nhỏ bị tiên tri đưa vào Tố Vân cung, không có học qua bất luận cách mưu sinh nào, tiên tri không cần làm việc. Lúc ta có thể rời
đi, ta phát hiện ngay cả chính mình cũng khó sống, ta còn có năng lực gì mang hạnh phúc cho Trữ.”
“Thế giới này không cần tiên tri, không có người có thể xem thấu hay biến đổi số phận, tiên tri không thể nắm
số phận trong tay, số phận là nằm trong tay bản thân mỗi người, sao có
thể để người khác nắm giữ.” Đoan Mộc Dĩnh nói.
Mạch Mộc mỉm cười, cười hư vô mờ mịt, bỗng nhiên Mạch Mộc ba