
nói cái gì.” Đoan Mộc
Dư diện vô biểu tình, Tiêu Thanh Phong muốn phát hỏa cũng không dám phát hỏa, nhẫn mới tốt a.
————————————————
Mã xa của Đoan Mộc Dư, Tiêu Thanh Phong và Bạch phát ma y đã đến kinh thành của Tấn quốc – Giải Dương thành, trên đường gặp phải thích khách
tiên tri phái tới, Đoan Mộc Dư rất ít động thủ, nhưng lần này hắn không
còn thủ hạ lưu tình nữa, Tiêu Thanh Phong mới nhìn rõ võ công của Đoan
Mộc Dư cao bao nhiêu. Hắn cũng không dùng đao giết chết những thích
khách này, Đoan Mộc Dư cúi đầu ra khỏi mành xe, đã đem một người cắt
thành hai nửa. Máu vẩy ra, thi thể sứt mẻ của thích khách bị Đoan Mộc Dư vứt trên mặt đất, những thích khách còn lại sợ đến lui ra sau, Tiêu
Thanh Phong cả kinh một thân mồ hôi lạnh.
Đoan Mộc Dư cười lạnh một tiếng, “Ai đủ can đảm thì tiến lên?” Đoan
Mộc Dư diện vô biểu tình, ngữ khí dễ dàng như vừa bóp chết một con kiến, Bạch phát ma y cũng giống vậy, tựa hồ đã quen với thủ đoạn tàn nhẫn của Đoan Mộc Dư, Tiêu Thanh Phong nhìn Bạch phát ma y, nhìn nhìn lại Đoan
Mộc Dư, bọn họ là thầy trò, thủ đoạn của Đoan Mộc Dư là do hắn dạy, danh sư xuất cao đồ, lời này tuyệt không sai.
“Tiểu tử thối, ngươi nhìn ta làm gì, lão nhân gia ta không dạy hắn
sát nhân, đây là phụ thân hắn dạy hắn, cùng lão nhân gia ta không quan
hệ.” Bạch phát ma y đoán ra nghi vấn của Tiêu Thanh Phong, lập tức nói
rõ ràng, để khỏi bị oan uổng. Tiêu Thanh Phong vừa nghe, ta không tin,
ta không tin lão nhân gia ngươi là người tốt!
Đoan Mộc Dư bảo Tiêu Thanh Phong chờ trên xe ngựa, hắn đi rửa sạch
vết máu, thay đổi một thân y phục sạch sẽ rồi lên xe ngựa, đánh mã xa
đi. Bên trong xe ngựa bầu không khí trở nên áp lực, Bạch phát ma y mở
miệng hỏi Tiêu Thanh Phong: “Ngày hôm qua ngươi đưa cho lão bản khách
điếm kia một tờ giấy, lão bản kia là người của ngươi.”
“Đúng, ta đã bố trí xuống dưới, người của ta ở kinh thành đã bắt đầu
hành động, lộ trình kế tiếp của chúng ta sẽ phi thường thuận lợi.” Trong lòng Tiêu Thanh Phong thầm nghĩ con mắt của lão đầu này thật lợi hại.
“Ngươi, lúc ngươi còn ngu ngốc thì ta rất thích, khi thanh tỉnh lại
rất đáng ghét, đừng mơ tưởng đến đồ đệ của ta, ta chỉ có một đồ đệ dưỡng lão ni. Đồ đệ này ta gặp lúc hắn đang hấp hối, lão nhân gia ta bỏ không ít tâm huyết cứu sống hắn, không thể để hắn bị hủy ở trong tay tiểu tử
ngươi. Ngươi không biết đồ đệ của ta đã trải qua những gì đâu, ít tiếp
cận hắn thì hơn.” Bạch phát ma y hơi có chút cảnh cáo, đôi con ngươi
trên gương mặt nhiều nếp nhăn chợt lóe duệ quang, chậm rì rì nói.
Tiêu Thanh Phong tỉ mỉ nghĩ đến, tựa hồ mình chưa từng hỏi qua Đoan
Mộc Dư chuyện lúc trước, hắn chỉ biết là Đoan Mộc Dư làm con tin ở Vệ
quốc, cụ thể thế nào thì không rõ ràng lắm, nếu ta quyết định chăm sóc
Đoan Mộc Dư, ta không biết chuyện quá khứ của hắn, sao có thể quan tâm
hắn?
“Sư phụ, ta không có ý xấu, ta thích Đoan Mộc Dư, ta không hề lừa dối hắn.”
“Thật sao, ngươi thích đồ đệ ta, vậy vì sao ngươi còn ở trước mặt hắn nhắc tới những việc ngươi trải qua cùng Mạch Mộc, rốt cuộc ngươi thích
ai.” Bạch phát ma y lớn tiếng chất vấn.
Trong lòng Tiêu Thanh Phong giật thót! Đúng vậy, bình thường ta không có chú ý điểm ấy, trách không được mấy ngày nay Đoan Mộc Dư âm dương
quái khí. Ta đã quyết tâm phải đối tốt với Đoan Mộc Dư, ta phải quên
Mạch Mộc.
“Đêm qua ngươi nằm mơ gọi tên Mạch Mộc, ta đều nghe thấy được.” Bạch phát ma y duỗi thắt lưng, nằm trong xe ngựa ngủ một chút.
Tiêu Thanh Phong thật muốn tát cho mình một cái, nói mớ như vậy,
khẳng định là Đoan Mộc Dư nghe thấy được. Trách không được ngày hôm nay
hắn không muốn nói với ta, chắn chắn hắn nghĩ ta là ngụy quân tử, ngoài
miệng nói một đường, trong lòng nghĩ một nẻo.
“Không có mười phần thực tâm, còn muốn theo đuổi đồ đệ của ta, Sỏa
Căn, ngươi cứ tiếp tục mơ đi.” Bạch phát ma y nói tiếp một câu.
Tiêu Thanh Phong nghĩ đi nghĩ lại, ta cứ liều mạng giữ hắn ở bên
người, sớm muộn hắn sẽ là của ta. Tiêu Thanh Phong tự tin mình sẽ thành
công, thoải mái hơn nhiều.
Bạch phát ma y lắc lắc đầu, Tiêu Thanh Phong cứ ở đó mà mộng đẹp ni,
mơ mộng quá, tự tin quá … Cẩn thận té đau. Hoàng đế sao lại có cái dạng
này, tình cảm không quyết định rõ ràng, không bằng tên tiểu tử tóc húi
qua, tên gia khỏa không thật lòng, mặc kệ hắn.
Giải Dương thành ngay trước mắt, Đoan Mộc Dư xuống xe ngựa, thầm
nghĩ, mạo hiểm vào thành, hoàng thượng giả chắc chắn an bài người chờ
bọn họ tự chui đầu vào lưới. Đoan Mộc Dư hỏiTiêu Thanh Phong: “Không
phải ngươi đã sớm liên hệ với người của mình sao, bọn họ ở nơi nào,
chúng ta đi tìm bọn họ, mạo hiểm vào thành sẽ không công chịu chết.”
“Cái này ta cũng nghĩ tới, Đại Vương thôn ở ngoại ô, người của ta an
bài tại đó.” Tiêu Thanh Phong nói. Đoan Mộc Dư quay đầu ngựa lại hướng
Đại Vương thôn xuất phát, nhờ Tiêu Thanh Phong chỉ dẫn, bọn họ rất nhanh chạy tới. Thôn có nhiều khách điếm, Tiêu Thanh Phong dẫn bọn họ dừng
lại tại một nơi. Trong lòng Đoan Mộc Dư minh bạch, người của Tiêu Thanh
Phong đã âm thầm chiếm giữ nơi này.
Bên ngoài khá