
ói như vậy, lúc trẫm là Sỏa Căn, Dư chưa từng có
ghét bỏ Sỏa Căn là một kẻ ngu si.” Tiêu Thanh Phong đoán không ra cách
nghĩ của Đoan Mộc Dư, sau khi hắn tỉnh táo thái độ lại khác thường,
không giống như trước đây.
“Sỏa Căn là một kẻ ngu si, trong lòng hắn chỉ có ta, Tiêu Thanh Phong là quốc chủ, trong lòng hắn không có ta.” Đoan Mộc Dư nói, hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiêu Thanh Phong, mấy ngày nay cũng coi như làm khó
hắn, nhưng ta không thể cùng hắn có một chút quan hệ.
Đoan Mộc Dư kiên định, không có một tia lưu luyến, chân tay Tiêu
Thanh Phong luống cuống muốn giữ Đoan Mộc Dư, trong nháy mắt hắn muốn
gọi người bắt Đoan Mộc Dư lại, nhưng hắn không muốn phát động chiến
tranh với Tề quốc, hắn nghĩ đến trước đó không lâu Tề quốc tiêu diệt
mười vạn nhân mã ngoại tộc, chỉ một hồi huyết chiến, đệ đệ của Đoan Mộc
Dư khinh khủng như ác ma, hơn nữa phụ thân của hắn hạ lệnh tuyệt sát
lệnh khiến kẻ khác sợ đến cực điểm. Cuối cùng Tiêu Thanh Phong không thể đuổi theo Đoan Mộc Dư, hắn cô độc đứng ở trong gió, trước mắt hắn đều
là dáng tươi cười xinh đẹp của Đoan Mộc Dư, luôn chiếu cố Sỏa Căn, lúc
mình thụ thương bị bệnh, Đoan Mộc Dư luôn luôn ôn nhu giúp mình ăn cơm,
còn giúp mình uống dược, bảo hộ mình. Tâm Tiêu Thanh Phong co rút đau
đớn, nếu như mình vĩnh viễn không tỉnh táo, vĩnh viễn là kẻ ngu si, Đoan Mộc Dư sẽ chiếu cố mình cả đời.
“Ca ca, ta muốn ăn mứt quả.” Sỏa Căn kéo kéo ống tay áo của Đoan Mộc Dư.
“Được rồi, lát nữa ca ca sẽ mua cho
ngươi.” Đoan Mộc Dư ôn hòa cười, lau mặt cho Sỏa Căn, kéo tay Sỏa Căn
cùng nhau đi về phía trước.
Tham luyến ôn nhu của Đoan Mộc Dư, tham luyến yêu thương vô tư Đoan
Mộc Dư dành cho, ta quả nhiên quá tham lam, ta đã quên mất thân phận cao quý và cá tính của Đoan Mộc Dư, sao hắn có thể ở bên cạnh ta. Tiêu
Thanh Phong nghĩ lại thái độ của mình với đãi Đoan Mộc Dư, trong lòng
hắn không có chân chính đặt Đoan Mộc Dư ở vị trí ngang bằng với Mạch
Mộc, có đúng là ta quá ích kỷ hay không? (Càng đọc ta càng ghét tên Tiêu Thanh Phong này quá)
—————————————————————-
Cả Đoan Mộc Dư và Bạch phát ma y tâm tình đều rất tốt, lần này điều
khiển mã xa là đại lực sĩ cẩu hùng kia, Đoan Mộc Dư thoải mái nằm trên
xe ngựa, hỏi cẩu hùng, “Ngươi tên là gì, ta không thể gọi ngươi là cẩu
hùng mãi được.”
“Tiểu nhân tên là Hùng Ngưu.” Hùng Ngưu nói.
“. . . .” Tên như vậy, thảo nào lực lớn không gì sánh được. Đoan Mộc
Dư cùng Bạch phát ma y cảm thấy buồn cười, bọn họ thực sự là nhặt được
bảo bối, a ha ha ha ha.
“Chúng ta đi tìm hoàng thúc a, hắn cùng son phấn Vương gia của Tấn
quốc đánh nhau ngươi chết ta sống, thân là cháu trai sao có thể khoanh
tay đứng nhìn.” Đoan Mộc Dư cười nói, kỳ thực hắn là muốn đi xem náo
nhiệt, có người nói lão ngũ cùng Trầm Luyện đến đó, cái cô dâu mà lão
ngũ cướp, Trầm Luyện kia không biết có bộ dáng gì.
“Tốt, quân doanh là hay nhất, có nhiều nam tử khí khái.” Bạch phát ma y mừng thầm, quân doanh là nơi tốt nhất để bài bạc.
————————————————————
Hoa nở vô số, vương trên người Đoan Mộc Du. Đoan Mộc Du đang thống
lĩnh đại đội vượt qua khe sâu Hắc Thủy, đóng quân ở gần đó, đối diện hắn là quân đội của son phấn Vương gia, Đoan Mộc Du hùng tâm bừng bừng muốn đánh bại son phấn Vương gia. Dạ Dương cùng Long Uyên nhắc tới son phấn
Vương gia kia, đến bây giờ còn sợ hãi. Khôi giáp bạc, áo choàng đỏ, mặt
bôi son, yểu điệu thướt tha, thực sự vô pháp khen tặng.
Sau khí xây dựng cơ sở tạm thời, Đoan Mộc Du tự mình cùng Dạ Dương đi quan sát địa hình, bọn họ leo lên tối cao chỗ, quan sát đại doanh của
son phấn Vương gia. Tinh kỳ phấp phới, quân doanh đông nghịt, xem ra Tấn quốc quyết tâm tiêu diệt bọn họ.
Đoan Mộc Du đối mặt với cường địch tuyệt không thư giãn, tại lều lớn
cùng Dạ Dương chờ người bố trí chiến cuộc. Chọn dùng trận hình, làm sao
đả kích địch nhân. Đang nói đến chỗ then chốt chợt nghe bên ngoài một
trận đại loạn, mọi người cho rằng địch nhân đánh lén, vội vã chạy ra,
vừa nhìn, Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện ngồi ở trên ngựa, Đoan Mộc
Tuyết chăm chú ôm lấy Trầm Luyện, Trầm Luyện xấu hổ vỗ vỗ Đoan Mộc Tuyết một chút, nhưng Đoan Mộc Tuyết không có buông tay.
“Lão ngũ, sao ngươi tới đây.” Đoan Mộc Du kỳ quái hỏi.
“Chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ người ngoại tộc, chúng ta ở đây hỗ trợ hoàng thúc.” Đoan Mộc Tuyết nói.
“Ngươi tới giúp chỉ khiến hoàng thúc thêm phiền, tiểu tử ngươi tới
nhất định không có chuyện tốt, còn có Trầm Luyện, các ngươi định hủy nơi này của ta sao?” Đoan Mộc Du tuyệt đối tin tưởng lực phá hoại của hai
người kia, hắn đã nghiêm khắc thế mà còn không thể sửa chữa được bọn họ
một chút.
“Chúng ta đã hòa hảo, chúng ta tuyệt đối không đánh nhau. Luyện bị
thương, không có khả năng ra chiến trường, lần này chỉ mình ta ra trận.” Đoan Mộc Tuyết nói. Đúng là thụ thương, thế nhưng cái nơi thụ thương,
bí mật. Trầm Luyện liếc mắt nhìn Đoan Mộc Tuyết, Đoan Mộc Tuyết xuống
ngựa, ôm lấy Trầm Luyện cười tủm tỉm hỏi, “Hoàng thúc, Trầm Luyện bị
thương rất nặng, lúc nào khỏi sẽ cùng chất nhi ra chiến trường đền đáp
qu