
đội quân tinh nhuệ nhất của Tề quốc.” Quân sư của Son phấn Vương gia nói. “Trước đó
không lâu, thuộc hạ nhận được tin tức, mười vạn nhân mã ngoại tộc xâm
lấn Tề quốc, lục hoàng tử của Tề quốc – Hiếu thân vương bày mưu tính kế, Trầm Thanh Dung cùng Đoan Mộc Tuyết, Trầm Luyện thống lĩnh binh sĩ mai
phục tại khe núi bán mặt, giết ngoại tộc, nghe tin đã sợ mất mật, mười
vạn nhân mã không một người sống, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. Tệ quốc bọn
họ thu nhận Bạc Nhân tộc, sau khi chiến thắng tại khe núi bán mặt, Bạc
Nhân tộc đã chiếm đoạt không ít bộ tộc, mở rộng lãnh thổ Tề quốc. Người
Tề quốc không dễ chọc, thuộc hạ chỉ sợ đến lúc đó Tấn quốc nguyên khí
đại thương, Vệ quốc thừa cơ mà vào.”
“Ân, bản vương sẽ nói hoàng thượng, đình chỉ công kích.” Tiêu Tuấn
Lương trầm tư một lúc lâu. Tiêu Tuấn Lương tuy quái dị, nhưng đầu óc
luôn tỉnh táo, thế là hắn liền viết tấu chương, phái người đưa đến kinh
thành.
Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện chiếu cố Đoan Mộc Du, hai người kia
đâu biết chiếu cố người, được một lúc lại bắt đầu tranh chấp. Độc trong
cơ thể Đoan Mộc Du tạm thời được áp chế, thanh tỉnh không ít, nhìn hai
người trước mắt mà sinh khí. Hai người luôn tranh chấp, Đoan Mộc Du nghĩ đau đầu, khó chịu thở dài. Cuối cùng Đoan Mộc Du chịu không nổi gầm rú: “Hai người các ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Trầm Luyện và Đoan Mộc Tuyết ngươi xem ta ta xem ngươi, đồng thanh
nói: “Đều tại ngươi!” Hai người song song hừ một tiếng, chỉnh tề bước ra khỏi lều.
“Luyện a, sao tính tình của hoàng thúc lại như thế ni?” Đoan Mộc
Tuyết ngồi ở bờ sông hỏi Trầm Luyện.”Có phải bởi vì hôm qua trúng độc
hay không, cơn tức quá lớn không có chỗ phát tiết?”
“Ta nghĩ là bởi vì vết thương, người sinh bệnh khó tránh khỏi tính
tình đại biến, nếu chúng ta có thể có giải dược thì tốt rồi.” Trầm Luyện nói. (^o^ tại hai người chứ ai )
“Đúng vậy, phái người đi tìm nhị ca không bằng bắt tên Tiêu Tuấn
Lương kia lấy giải dược.” Đoan Mộc Tuyết khó có được một lần thông minh, vỗ đùi nói.
“Nào có dễ bắt được hắn như vậy, ai!” Trầm Luyện ngẫm lại, võ công
của tên Tiêu Tuấn Lương kia cực kì lợi hại, chỉ có chiến phủ của Đoan
Mộc Tuyết mới có thể thắng được hắn.
“Ai, có, son phấn Vương gia thích mỹ nam tử, bảo Dạ Dương tướng quân
đứng ở phía trước làm mồi câu, ta không tin hắn sẽ không mắc câu.” Đoan
Mộc Tuyết nghĩ mình thông minh, hắc hắc hắc cười to.
Lập tức Trầm Luyện muốn cho hắn một đao, “Ngươi ngu ngốc, làm như vậy, Long Uyên còn không điên lên, chúng ta sẽ chịu nổi sao.”
“Vậy phải làm sao.” Đoan Mộc Tuyết nghĩ không ra biện pháp.”Sớm biết thế mang lục đệ theo, hắn luôn có mưu kế xấu xa.”
“Ngươi mang Hiếu thân vương theo, hoàng thượng sẽ tha cho ngươi sao, ai!” Trầm Luyện tiếp tục thở dài.
“Phụ hoàng thật bất công, xem lão lục như quốc bảo, cho tới bây giờ cũng không thương ta.” Đoan Mộc Tuyết oán giận nói.
“Phụ mẫu ngươi còn không thương ngươi, chiến giáp chiến phủ tổ truyền đều cho ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa, tham lam.” Trầm Luyện
mắng, ngẫm lại sao mình lại không có mẫu thân ni, có mẫu thân thương yêu thật tốt.
“Phụ mẫu ta cũng là phụ mẫu ngươi, sau này bọn họ cũng sẽ thương yêu
ngươi. Hơn nữa Luyện. . . . Cho ta hôn một cái!” Đoan Mộc Tuyết cười dâm đãng, như lang hổ nhào tới Trầm Luyện.
Trầm Luyện cười mắng: “Ngươi một đại sắc lang, nơi này là bờ sông, ngươi chú ý một chút!”
Dạ Dương cùng Long Uyên vừa đi bên bờ sông vừa trò chuyện, tìm cách
thu thập Tiêu Tuấn Lương, hắn nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết ôm Trầm Luyện mà
hôn, bỗng nhiên trong lòng Dạ Dương khẽ động, tránh mặt đi.
—————————————————
Tiêu Tuấn Lương cũng không biết có người tính toán hắn, Tiêu Tuấn
Lương chưa nhận được mệnh lệnh lui binh, vẫn phải cùng Tề quốc đối địch
như trước. Tiêu Tuấn Lương duỗi thắt lưng tựa vào ghế làm một chút mộng
đẹp. Người Tề quốc rất dễ nhìn a, thật không muốn cùng bọn chúng là
địch, nếu như cùng bọn chúng giao hảo, ta sẽ có cơ hội, hiện tại một
chút cơ hội cũng không có. Hoàng thất Tề quốc do Đoan Mộc Thanh Lam dẫn
đầu đều là mỹ nam tử dung mạo xuất chúng, trong ấn tượng Đoan Mộc Thanh
Lam là tuấn mỹ nhất, tuy chưa thấy qua Đoan Mộc Phi, nhưng có người nói
dáng vẻ hắn đường đường, Đoan Mộc Du, gặp qua, đúng là người có khí
chất. Còn có nghe nói Đoan Mộc Dư là một đại mỹ nam, Tề quốc đệ nhất mỹ
nam tử, đáng tiếc cũng chưa thấy qua. Đôi mắt của Đoan Mộc Ngọc Hàn là
lam sắc, có người nói hắn đẹp giống như bầu trời vậy, ai, vì sao ta
không sinh ở hoàng thất Tề quốc. Tiêu Tuấn Lương ai thán, Đoan Mộc
Tuyết. . . Ngày hôm qua gặp qua hắn, hoa đào Vương gia dùng chiến phủ
chặt gãy binh khí của ta, là vàng ngọc hay là một người ngu ngốc. Còn có cái kẻ luôn dính lấy phụ thân kia, cái tên Đoan Mộc Dĩnh luôn muốn phụ
thân ôm một cái ( đây là Tiêu Tuấn Lương tự ý định nghĩa à câu này của
tác giả, XD ),không phải là thứ tốt, hắn là bại hoại của Đoan Mộc gia! (^o^ )
“Vương gia Vương gia, Đoan Mộc Tuyết đứng bên ngoài đại doanh khiêu
khích, muốn người xuất chiến.” Thị vệ chạy vào báo với Tiêu Tuấn Lương.
“Không để