
biết làm sao để Tiêu Tuấn Lương
ít nhìn mỹ nam tử đây?
Ngày đó Hùng Ngưu cùng Tiêu Tuấn Lương đi ở trên đường, Tiêu Tuấn
Lương đi ngang qua bên người một thiếu niên, oa, thiếu niên này cũng là
một mỹ nam tử. Tiêu Tuấn Lương mở to hai mắt nhìn, ân? Hình như có vị
chua, Tiêu Tuấn Lương cảm thấy được trong không khí có vị chua.
“A Lương, ngươi nhìn cái gì?” Hùng Ngư hờn giận hỏi.
“Không nhìn cái gì, không nhìn cái gì.” Tiêu Tuấn Lương vừa cười vừa
nói. Chột dạ, lại bị phát hiện, xem có chút thôi mà. Không biết từ lúc
nào, Tiêu Tuấn Lương đã trở thành vật sở hữu riêng của Hùng Ngưu, không
được liếc mắt nhìn mỹ thiếu niên, ai, năm đó cho rằng có người bầu bạn
thực rất tốt, nhưng bây giờ hắn coi chừng ta như kẻ trộm thuyền.
“Ta vừa thấy ngươi nhìn một mỹ thiếu niên.” Hùng Ngưu cười tủm tỉm
nói, giống như gặp chuyện gì tốt, nhếch miệng cười, đầy gian tà.
“Không có, trong mắt nhân gia chỉ có đại cẩu hùng, ngươi thực sự là
ăn giấm chua lung tung.” Tiêu Tuấn Lương hờn dỗi điểm lên cái trán Hùng
Ngưu, con mắt Hùng Ngưu cười đến híp lại, hắn ôm lấy Tiêu Tuấn Lương,
vừa cười vừa đi nhanh, Tiêu Tuấn Lương lại càng hoảng sợ, cẩu hùng muốn
làm gì?
“Ngươi muốn làm gì!”
“Làm việc nên làm a, ta nghĩ một chút, sau này nếu như ngươi nhìn
một mỹ nam tử, ta liền làm ngươi một ngày đêm không xuống giường được,
nhìn hai người làm hai ngày, thấy thế nào?” Hùng Ngưu cười tủm tỉm nói.
“Đây là cái chủ ý ngu ngốc gì vậy, ngươi tên chết tiệt!” Tiêu Tuấn
Lương cười mắng. Thế nhưng trong lòng ngọt ngào, năm đó bám lấy cẩu hùng là chính xác.
————————————————–
Một hôm Tiêu Thanh Phong tìm Hùng Ngưu, lén hỏi: “Năm đó ngươi cùng A Lương ở trên cây làm thế nào, nói cho trẫm biết, trẫm trọng thưởng!”
“. . . . .” Hùng Ngưu tốn hơi thừa lời xoay người bỏ đi.
“Hùng Ngưu ngươi đã làm thế nào?” Tiêu Thanh Phong nghĩ chính mình có phải quá phận hay không, thế nhưng hắn vẫn muốn biết.
“Phải cùng A Lương trên cây ôn lại một chút thanh xuân đã mất mới được. . . . .” Đoàn người Đoan Mộc Thanh Lam và Đoan Mộc Dĩnh về tới Cẩm Vân thành,
một phen luận công ban thưởng, Đoan Mộc Dư muốn trụ ở phủ của Đoan Mộc
Du, thay hắn giải độc chữa thương, Đoan Mộc Thanh Lam liền chấp thuận.
Quý quý phi làm tiệc tẩy trần cho các nhi tử tại Cát Tường cung, Lâm Tần đến góp vui cũng phi thường ước ao hài tử của nàng sẽ mang lại vẻ vang cho mình như Quý quý phi, công lao của nhi tử giúp cho địa vị của Quý
quý phi càng thêm vững chắc, nàng nghĩ đến nhi tử của mình, một thân võ
công nhưng thích làm du hiệp, nếu hắn có thể giống huynh đệ mình vì mẫu
thân tranh vinh quang, ta cũng có thể ngẩng đầu trước mặt người khác,
thực sự là hài tử bất hiếu mà.
“Tỷ tỷ, ngươi xem lão tứ, nói là phải về
nhà, thế nào vẫn chưa trở lại, trong lòng ta thực sự là lo lắng cho
hắn.” Lâm Tần nói. “Chờ hắn trở về, người thay ta dạy dỗ hắn một chút.”
“Ai, nhi tử đi xa mẫu lo lắng, mẫu đi xa nhi tử không lo, những hài
tử này không hề hiểu tâm tư của mẫu thân. Lão tứ chưa trở về, khẳng định là ở trên đường rong chơi. Lần này ta sẽ dạy dỗ hắn một chút, muốn hắn
lưu lại vì phụ hoàng mà phân ưu, muội muội cứ yên tâm.” Quý quý phi minh bạch, Lâm Tần có nhi tử, cũng muốn dựa vào nhi tử mà ngẩng đầu trước
mặt mọi người, đây là một loại tâm tư của mẫu thân mà. Quý quý phi càng
muốn hài tử của mình không có tiếng tăm gì, quá mức rêu rao không phải
là điều tốt.
“Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ có tri thức hiểu lễ nghĩa, không giống ta không
biết nhiều chữ, nói đạo lý lão tứ cũng không thích nghe, chuyện này ta
nhờ cả vào tỷ tỷ ngươi.” Lâm Tần vừa cười vừa nói.
“Người trong nhà khách khí cái gì.” Quý quý phi cười đáp lại.
Sau khi gia yến (tiệc gia đình) chấm dứt, Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm
Luyện muốn đi nhận lỗi với Trầm Thanh Dung, nên bọn họ đi trước một
bước. Đoan Mộc Dĩnh có cung điện của mình, không cùng mẫu thân ở một
chỗ, cũng cáo từ. Đoan Mộc Phi muốn cùng Đoan Mộc Thanh Lam thảo luận
quốc sự, cũng đi. Nguyệt Hoàn công chủ ngoạn mệt mỏi, nên ngủ trong lòng Quý quý phi. Cát Tường cung náo nhiệt lại quay về yên lặng, Quý quý phi ngồi trên ghế ôm tiểu nữ nhi, Lý Hoài An đứng ở bên cạnh cùng nàng.
“Hoài An a, vì sao trong lòng ta luôn luôn bất an.” Quý quý phi nói.
“Vì sao trong lòng nương nương lại bất an?” Lý Hoài An hỏi.
“Chuyện của Dĩnh nhi.” Quý quý phi yếu ớt nói, Quý quý phi biết
chuyện tình của trượng thu và nhi tử của mình, trong lòng nàng luôn có
áp lực lo lắng cùng bất an.
“Điện hạ vẫn tốt, có bệ hạ thương yêu hắn như vậy, bệ hạ chắc chắn cẩn thận bảo hộ điện hạ.” Lý Hoài An thoải mái nói.
“Không phải vấn đề này, ta nghĩ chuyện tình của Dĩnh nhi cùng phụ
hoàng hắn, mọi người trong cung đều truyền tai nhau, triều thần cũng có
biết. Dĩnh nhi sẽ bị thiên cổ bêu danh, mê hoặc phụ thân của mình. . .
Vì sao ta lại gặp loại chuyện này.” Quý quý phi lo lắng nói.
“Hoàng thượng hạ lệnh không được tùy tiện đàm luận, bọn họ còn đang
đàm luận, truyền tới tai hoàng thượng sẽ là tử tội.” Lý Hoài An nói.
“Hoài An, một người là nhi tử của ta, một người là trượng p