XtGem Forum catalog
Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327531

Bình chọn: 7.5.00/10/753 lượt.

trường.” (^o^ 3.000 đấu với 30.000)

“Không có viện quân cứu hắn sao?” Đoan Mộc Dĩnh nhớ lại hồi ức trước

lúc chết, ba nghìn nhân mã đối mặt ba vạn quân địch, hắn thống lĩnh

chiến sĩ của mình anh dũng giết địch, chạy tới cửa thành, tưởng rằng

cửa thành sẽ mở, bọn họ lập tức có thể đi vào thành, có lẽ bọn họ sẽ

nhận được viện trợ. Nhưng cái hắn thấy chính là khuôn mặt băng lãnh, vô luận nói thế nào, tướng quân thủ thành – Trữ Tiểu Bạch không hề mở cửa. Sau cùng Trữ Tiểu Bạch còn nói, “Hoàng thượng có lệnh, Trình Thu Bình

nghênh chiến quân địch, nếu như không thể thắng, đưa đầu tới gặp.”

Đoan Mộc Dĩnh mỗi khi nhớ tới thời khắc này, nội tâm sẽ sinh ra hàn

khí lạnh như băng, con mắt của hắn không còn tiếu ý mà là sát ý. Đoan

Mộc Dĩnh làm bộ khó chịu nhắm mắt lại điều chỉnh tình tự của mình. Kiếp

trước mình là Trình Thu Bình, đệ đệ của Trình Thu Vũ. Âu Tuấn Trình muốn giết Trình Thu Bình, Lưu Đình tiên đoán Trình Thu Bình sẽ trở ngại hắn

nhất thống thiên hạ, Trình Thu Vũ đã nói với Trình Thu Bình, lên chiến

trường đi, dùng sự trung thành của ngươi chứng minh. Khi chuyển thế

thành Đoan Mộc Dĩnh, cừu nhân mà hắn hận nhất chính là Trình Thu Vũ, một người ngay cả đệ đệ của mình cũng có thể hạ thủ, nội tâm của hắn cỡ

nào vô tình âm ngoan.

“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm. Thi thể của Bình nhi được binh sĩ đưa trở về, trên người hắn có vô số vết thương, chiến giáp bị nghiền

nát, trên mặt đều là tiên huyết. Lúc ta nhìn thấy cảnh đó, liền té trên

mặt đất.” Trình Thu Vũ nhớ lúc binh sĩ mang thi thể Trình Thu Vũ trở về, thi thể thảm liệt, lúc đó hắn kinh hách, hơn nữa cảm giác tội lỗi bao

phủ, Trình Thu Vũ liền té trên mặt đất. Mọi người cho rằng hắn là bởi vì đệ đệ mất, bi thương quá độ, đều khuyên giải an ủi hắn.

“Tiên sinh thương tâm như vậy, thấy rằng tình cảm huynh đệ các ngươi

rất thâm hậu.” Đoan Mộc Dĩnh bảo Thập Lục rót thêm trà cho Trình Thu Vũ, “Tiên sinh, chúng ta không nói cái này nữa, nói nữa sẽ càng thương tâm, ta nói đến chuyện nào vui vẻ đi. Vương gia của Tấn quốc, đại tướng quân kia…” Đoan Mộc Dĩnh cười chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, phảng phất

rất am hiểu ý. Trình Thu Vũ nghĩ hài tử này thấy hắn khổ sở, muốn hắn

hài lòng, mình không thể làm mất hứng, nên cũng bày ra khuôn mặt tươi

cười. Bộ dáng của Trình Thu Vũ là tươi cười cứng ngắc, cùng Đoan Mộc

Dĩnh nói chuyện phiếm cũng là ứng phó có lệ.

Đoan Mộc Ngọc Hàn tìm kiếm Trình Thu Vũ chung quanh, cuối cùng thấy

Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đang nói chuyện ở Phi Oánh cung.

Huynh đệ của mình tiếp thu Trình Thu Vũ, bọn họ ở chung rất tốt, Đoan

Mộc Ngọc Hàn âm thầm vui vẻ, lục đệ được sủng ái nhất, có hắn nói tốt

cho chúng ta vài câu, phụ hoàng chắc chắn sẽ ủng hộ chúng ta.

“Thu Vũ, ta đi chung quanh tìm ngươi, hóa ra ngươi ở chỗ này nói

chuyện phiếm với lục đệ.” Đoan Mộc Ngọc Hàn đi tới, Đoan Mộc Dĩnh hàn

huyên với Đoan Mộc Ngọc Hàn vài câu, Đoan Mộc Ngọc Hàn kéo tay Trình Thu Vũ, nói với Đoan Mộc Dĩnh: “Lục đệ, mẫu thân ta muốn gặp Thu Vũ, ta dẫn hắn đi gặp mẫu thân.”

“Tứ ca, đệ đệ thấy không phải mẫu thân muốn gặp Trình tiên sinh, là

ngươi luyến tiếc Trình tiên sinh a.” Đoan Mộc Dĩnh nắm tất cả cơ hội chế nhạo Đoan Mộc Ngọc Hàn.

Trình Thu Vũ vừa nghe, trên mặt hơi đỏ lên, hắn cùng Đoan Mộc Ngọc

Hàn xác thực tối bất minh, thế nhưng muốn hắn gặp mẫu thân của Đoan Mộc

Ngọc Hàn, hắn có chút khẩn trương.

“Ngươi không cần khẩn trương, mẫu thân của ta là một người hiền lành, ngươi cứ coi như là đi gặp mẫu thân của mình.” Đoan Mộc Ngọc Hàn thoải

mái nói với Trình Thu Vũ. Đoan Mộc Ngọc Hàn nghĩ mẫu thân không có phản

đối, hắn cùng Trình Thu Vũ có khả năng bên nhau suốt đời.

“Đi đi, Trình tiên sinh, mẫu thân của tứ ca là một người hiền lành,

ngươi không cần khẩn trương.” Đoan Mộc Dĩnh cũng thoải mái nói.

“Lục điện hạ, chúng ta cáo từ.” Trình Thu Vũ hướng Đoan Mộc Dĩnh chắp tay, cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn rời đi. Đoan Mộc Dĩnh nhìn thân ảnh bọn họ

rời đi, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Lâm Tần không giống như mẫu thân

ta, Trình Thu Vũ, Lâm Tần là một cửa bất hảo lắm a.”

Đoan Mộc Dĩnh lười biếng ngồi ở trên ghế, ngửa đầu ra sau, duỗi

người. Đoan Mộc Thanh Lam phê hoàn tấu chương đi tới Phi Oánh cung, thấy Đoan Mộc Dĩnh tựa như một con mèo nhỏ, nheo lại con mắt phơi nắng. Ánh

dương quang hạ trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn, mái tóc ánh lên tử

sắc, đôi môi đỏ mọng hé mở, thấy thế nào cũng đáng yêu. Đoan Mộc Thanh

Lam liền ôm lấy lão bà của mình, ngồi ở trên ghế, hai người cùng phơi

nắng.

“Dĩnh nhi, nói chuyện với Trình Thu Vũ thế nào?” Đoan Mộc Thanh Lam

cũng là lười biếng hỏi. “Hắn là ca ca kiếp trước của ngươi, không phải

ngươi hận hắn lắm sao?”

“Nói chuyện với hắn cũng chẳng được gì, nhi thần không thể nói với

hắn, ta hận ngươi, ta là Trình Thu Bình, ta hướng ngươi lấy mạng.” Đoan

Mộc Dĩnh nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập của Đoan Mộc Thanh Lam, chậm

rãi nói. “Tứ ca cũng thật là, nếu như hắn và Trình Thu Vũ không có quan

hệ, nhi thần cũng sẽ không nhẫn nại như thế.”

“Nói thế nào hắn cũng từng cứu t