
cung, nhưng cũng
là mẫu thân, ngươi thương cảm cho tấm lòng của ta a. Ngọc Hàn xuất môn
lâu không có tin tức, ta cũng rất lo lắng, hiện tại hắn trở về nói muốn
cùng tiên sinh bên nhau suốt đời, trong lòng ta thực nhịn không được. Ta muốn ôm tôn tử, lúc nhàn rỗi cũng muốn có một hài tử bên cạnh, hiện tại mộng tưởng cũng thực hiện không được. Trình tiên sinh, nếu ngươi như
thương cảm ta, ngươi ly khai Ngọc Hàn a.”
“Tại hạ đã mang thêm phiền phức cho người. Tại hạ biết nương nương
không dễ dàng, làm mẫu thân làm tần phi, cũng không dễ dàng, tại hạ
không phải nữ tử, cũng biết cảm thấy thẹn, tại hạ sẽ không mang thêm
phiền phức cho ngài.” Trình Thu Vũ buồn bã nói, Âu Tuấn Trình vứt bỏ
mình, hiện tại mình lại bị ép ly khai Đoan Mộc Ngọc Hàn, báo ứng! Trình
Thu Vũ, đây là báo ứng do ngươi hại chết đệ đệ của mình!
Đoan Mộc Ngọc Hàn thi triển khinh công, rất nhanh đưa tràng hạt trở
về, hắn thấy sắc mặt Trình Thu Vũ có chút không thích hợp, hai mắt của
mẫu thân hồng hồng, Đoan Mộc Ngọc Hàn thầm nghĩ, bất hảo!
“Ngọc Hàn a, ngươi mang theo Trình tiên sinh đi chung quanh một chút, xem phong cảnh trong ngự hoa viên của chúng ta.” Lâm Tần nói.
“Vâng mẫu thân, nhi thần cùng Trình tiên sinh xin cáo lui.” Đoan Mộc
Ngọc Hàn nắm tay Trình Thu Vũ, hướng Lâm Tần thi lễ, lập tức ra khỏi
cung điện, Đoan Mộc Ngọc Hàn hầu như dùng tốc độ như đang chạy, Trình
Thu Vũ mạc danh kỳ diệu (^o^ không rõ nguyên nhân), cũng theo hắn cùng chạy. Đoan Mộc Ngọc Hàn mang theo Trình Thu Vũ chạy
về cung điện của mình, thở dài một hơi. Hắn đánh giá cẩn thận Trình Thu
Vũ, hai thủ đặt ở trên vai Trình Thu Vũ, giữ chặt Trình Thu Vũ không
buông tay.
“Ngọc Hàn, ngươi làm sao vậy?” Trình Thu Vũ kỳ quái hỏi.
“Có chuyện gì, mẫu thân ta cầu ngươi ly khai ta phải không?” Đoan Mộc Ngọc Hàn hỏi.
Trình Thu Vũ vốn định thành thực trả lời, nhưng hắn dừng lại một
chút, cuối cùng nói rằng: “Không có, nương nương là một người hiền lành, thế nào lại chia rẽ chúng ta.”
“Thôi đi, nàng là một nữ nhân hiền lành mới là lạ. Ngươi không biết
nàng, hiền lành chỉ là biểu hiện cho người khác xem thôi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nhẹ giọng nỉ non.
“Nàng là mẫu thân của ngươi, không nên nói mẫu thân mình như vậy.”
“Ngươi biết cái gì!” Đoan Mộc Ngọc Hàn thấp giọng quát, “Ngươi không
biết nàng, thà rằng mẫu phi ta là Quý quý phi hay Hoàng hậu đã mất còn
hơn.”
Trình Thu Vũ thở dài một hơi, thân thủ vỗ nhẹ lưng Đoan Mộc Ngọc Hàn, mong muốn tâm tình của hắn yên ổn. Bỗng nhiên Đoan Mộc Ngọc Hàn nói
rằng: “Người đâu mang rượu lại!”
Lý do uống rượu là gì, mà cũng không cần lý do. Vui vẻ uống rượu, khi trong lòng vui vẻ, trăm chén không say. Mất hứng khổ sở uống rượu, một
chén giải trăm sầu, còn thực có giải sầu hay không, chỉ có con ma men
biết. Không có chuyện gì cũng muốn uống rượu, thất tình cũng uống rượu,
thương tâm càng uống rượu.
Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn uống rượu, mỗi người một bình,
không hề có hình tượng, khoảng một canh giờ, hai con ma men được sinh
ra.
“Thu Vũ, sao ngươi lại có hai đầu.” Đoan Mộc Ngọc Hàn say khướt hỏi. (^o^)
“Ta nào có hai đầu, mặt ngươi đã đỏ như vậy, ngươi say rồi a.” Trình Thu Vũ cũng say khướt nói.
“Ta thế nào lại say rượu, ngươi không biết khi ta còn bé trộm rượu
uống, bị bắt được, nương ta đánh ta, nhưng ta vẫn tiếp tục uống.” Đoan
Mộc Ngọc Hàn nói.
Trình Thu Vũ vừa nghe nở nụ cười, “Ha hả ha hả, ngươi thực sự là mang lại phiền toái cho nương của ngươi.”
Đoan Mộc Ngọc Hàn ôm lấy bình rượu cũng
cười khúc khích, không lưu loát nói rằng: “Ta nói cho ngươi, nương ta a, dưỡng ta lớn như vậy nhưng ta chưa từng có thuận theo ý tứ của nàng.
Khi còn bé nàng muốn ta hảo hảo học, vượt qua thái tử ca ca, giành được
sự yêu thích của phụ hoàng. Nương ta cũng không ngẫm lại ta muốn cái gì
không muốn gì, cho dù ta xuất sắc cũng không có cách nào vượt qua thái
tử, ta mà cùng thái tử tranh chấp, phụ hoàng khẳng định sẽ mang chúng ta ra so sánh, vứt bỏ ai, lưu lại ai. Ta phỏng chừng sẽ là người bị vứt
bỏ! Đến bây giờ nương ta vẫn chưa từ bỏ tham vọng, ai! Đánh giặc xong,
ta lại vân du tứ hải, cho đến khi mẫu thân hết hi vọng thì ta mới trở
về.”
“Ngươi muốn đi đánh giặc, ta có thể cùng đi với ngươi không?” Trình
Thu Vũ hỏi, Trình Thu Vũ chưa từng thử nghiệm cuộc sống của quân doanh,
hắn đối với hành quân chiến tranh dốt đặc cán mai, hắn cũng muốn tới
quân doanh thể hiện nhiệt huyết nam nhi.
“Có thể a, Thu Vũ nguyện ý cùng ta đồng sinh cộng tử, ta rất cảm
động.” Đoan Mộc Ngọc Hàn giơ bình rượu lên cùng Trình Thu Vũ huých một
chút, sau đó tu ừng ực.
“Nói bậy, ai muốn cùng ngươi đồng sinh cộng tử, ta chỉ muốn nhìn xem
chiến trường có cái hình dạng gì, đệ đệ của ta chết ở trên chiến trường, ta cũng muốn biết cảm giác của đệ đệ ngay lúc đó.” Nhãn thần của Trình
Thu Vũ tràn đầy hổ thẹn, nhìn về nơi xa xa, hắn tựa hồ thấy Trình Thu
Bình đang mỉm cười với hắn.
“Đệ đệ ngươi chết trận phải không, ta nghe nói qua ngươi có một đệ
đệ, khả năng trên chiến trường của hắn phi thường lợi hại, là một đại
tướng quân.”