
chủ. Ngày tân quân đăng cơ, vị thiên
tử nho nhỏ này đã nói: “Tiên tri gây họa cho triều đình, tà thuyết mê
hoặc người khác, đầu độc nhân tâm, trẫm phải trừ.” Nguyên nhân thiếu
niên thiên tử căm hận tiên tri là do hậu cung tần phi, Dực Cánh không
phải người tốt, Phi Nhiễm không phải người tốt, tiên tri không có người
tốt, đố kỵ căm hận do không được sủng ái toàn bộ được chúng cung phi
truyền sang hài tử.
Thiếu niên thiên tử từ nhỏ đã bất mãn với tiên tri, phụ hoàng đã
chết, phụ hoàng thích tiên tri thì hắn sẽ cho tiên tri chôn cùng. Mang
theo cừu hận đối với tiên tri, thiếu niên thiên tử đăng cơ, mệnh lệnh
đầu tiên là huyết tẩy Tố Vân cung. Thiếu niên thiên tử tuyên bố ra
ngoài, tất nhiên triều đình không ai phản đối, thậm chí bách tính kinh
thành còn vui mừng, mọi người đều nói chiến tranh của Vệ quốc là do tiên tri gây ra, bọn họ phải trả giá. Bốn bề Vệ quốc đang vô lực phản kháng
sự xâm lấn của lang hổ, bọn họ khủng hoảng tinh thần, muốn giết chết kẻ
đầu sỏ gây nên mọi chuyện mới thoải mái hơn.
——————————————-
Đại quân của Đoan Mộc Thanh Lam một đường thủ thắng, bọn họ đánh tới
kinh thành của Vệ quốc, Đoan Mộc Thanh Lam cho rằng người đầu tiên đánh
hạ đô thành là người thắng, bởi vậy hắn cho quân bao quanh kinh thành Vệ quốc. Doanh trại của Tề quốc đông nghịt một mảnh, người Vệ quốc nhìn
thấy mà trong lòng run sợ. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn doanh trướng vững
chãi, tâm tình cực kỳ tốt, lông mày đều giãn ra. Người vui vẻ xem ai đều thuận mắt, nên lão ngũ có khiến hắn không vui hắn cũng không tính toán. Còn cuộc sống mỗi ngày của Đoan Mộc Dĩnh như dưỡng trư, hết ăn lại ngủ, cùng quân sĩ ngoạn, sau đó nhìn nhìn xem Vệ quốc lúc nào đầu hàng.
Đoan Mộc Thanh Lam nghe xong tình báo mới nhất, quốc chủ Lương quốc
và Tấn quốc tự mình đốc chiến, bọn họ lập tức sẽ đánh tới đô thành Vệ
quốc, Đoan Mộc Thanh Lam không muốn mình tổn thất quá nhiều nhân mã, hắn nghĩ ngồi đợi những kẻ kia đến cùng đánh hạ đô thành sẽ tương đối có
lợi, vì vậy liền cải biến sách lược, vây quanh vệ thủ đô thành.
Đoan Mộc Dĩnh cùng binh sĩ tỷ thí sức mạnh, chơi đến quá ngọ, cả
người đầy bụi đất tiêu sái tiến đến lều lớn, thấy phụ thân đang trầm tư, Đoan Mộc Dĩnh hành một lễ, hỏi: “Phụ hoàng, người đang suy nghĩ cái
gì.”
“Dĩnh nhi lại đây.” Đoan Mộc Thanh Lam cười ngoắc tay, Đoan Mộc Dĩnh
đi qua liền bị Đoan Mộc Thanh Lam lôi kéo ngồi ở bên cạnh, Đoan Mộc
Thanh Lam tiếp nhận khăn mặt trong tay thị vệ, sát sát mặt cho Đoan Mộc
Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh trên mặt có chút trầy da, bị khăn mặt sát, đau đến
méo miệng. “Còn biết đau, mỗi ngày cũng không có hình tượng Vương gia
cùng bọn lính hỗn chiến một chỗ, ngươi xem còn làm chính mình bị thương. Sau này phải chú ý, ngươi là Vương gia, không thể cùng dân thường xưng
huynh gọi đệ, không nên học Ngũ ca ngươi, hắn là người ngu ngốc, ngươi
không thể như vậy.”
Đoan Mộc Dĩnh bất mãn oán giận vài câu, trong lòng nghĩ ta cùng ta Ngũ ca có quan hệ gì, phụ hoàng là giận chó đánh mèo!
Thật trùng hợp, vừa lúc Đoan Mộc Tuyết đi ngang qua đại trướng vô ý
nghe được lời này, trong lòng tức giận bất bình, lục đệ thích ngoạn, mấy ngày nay hắn ngoạn điên rồ hơn cả ta, ta đâu có xấu xa như hắn, oan
muốn chết, trở lại Cẩm Vân thành ta phải đi gặp mẫu thân cáo trạng, ta
bị phụ hoàng oan uổng! Đoan Mộc Tuyết lập tức nghĩ, hiện tại hắn phải đi tìm Trầm Luyện nhà hắn mà khóc lóc kể lể, tìm kiếm thoải mái mới được. (^o^ thở dài)
Đoan Mộc Dư tại doanh trướng quân y giúp binh sĩ trị thương, thái độ
làm người hòa khí, bộ dáng lại rất đẹp, đã được quảng đại binh sĩ kính
yêu. Mỗi một trận chiến, người bệnh lại tăng lên, có những lúc Đoan Mộc
Dư một ngày một đêm không được ngủ, hơn nữa còn ôm công việc, Đoan Mộc
Du thấy cháu trai khổ cực như vậy chỉ biết âm thầm thở dài.
Đoan Mộc Dư giúp người bệnh thượng dược, làm việc vô cùng thành thạo. Mỗi khi băng bó xong cho một người bệnh, Đoan Mộc Dư phát hiện quân
doanh thực sự là một nơi huấn luyện y thuật rất tốt. Đoan Mộc Dư đang
trị liệu, bỗng nhiên thị vệ của Đoan Mộc Du đi vào, cung kính nói rằng:
“Điện hạ, đã đến giờ thay dược cho Vương gia nhà ta.”
“Ta đến ngay.” Đoan Mộc Dư thu thập một chút, trấn an người bệnh,
trong lòng nghĩ thúc thúc của mình mới là trọng yếu, hắn lập tức theo
thị vệ vội vã hướng doanh trướng của Đoan Mộc Du.
Trong tay Đoan Mộc Du nắm ngọc bội, ánh mắt thâm trầm ngưng trọng,
hắn tựa hồ đang lo lắng chuyện gì. Sáng sớm hắn đi tìm Đoan Mộc Dư, thị
vệ của Đoan Mộc Dư nói đêm qua Đoan Mộc Dư ở tại doanh trướng quân y
không trở về, trong lòng Đoan Mộc Du không thoải mái, một Vương gia
trắng đêm làm việc như một người quân y, hắn không biết nên nói như thế
nào với Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dư thực sự là quá hảo tâm. Hảo tâm cũng
không nhất định có hảo báo, Tiêu Thanh Phong là một ví dụ, còn không rút ra bài học. Tiêu Thanh Phong, Đoan Mộc Du vừa nghĩ tới tên này trong
lòng lại căm tức, kẻ dám làm tổn thương Dư nhi của hắn cũng giống như
địch nhân. Dĩnh nhi từng nói qua, Mạch Mộc cùng Tiêu Thanh Phong quan hệ mờ ám, Tiê