
rẫm, còn có
quốc thổ bị mất đi.”
“Tiên tri Dực Cánh của vệ quốc, có người nói hắn phi thường lợi hại. Hắn tiên đoán chuyện gì cũng không sai, hắn nói Vệ quốc sẽ chiếm đoạt Tề quốc, sẽ đánh bại Lương quốc xưng bá thiên
hạ.” Đoan Mộc Dĩnh nói. (lão tiên tri nào cũng bảo nước mình như
thế..hãn )
“Tiên tri là cái gì, tất cả đều là nói bậy. Tiên tri
của Lương quốc cũng tiên đoán Lương quốc sẽ nhất thống thiên hạ, tiên
tri của Vệ quốc tiên đoán Vệ quốc sẽ nhất thống thiên hạ, tất cả đều là
những lời vô nghĩa!” Đoan Mộc Thanh Lam không tin những …tiên tri này
nói, bọn họ chị đón ý quân chủ mà hồ ngôn loạn ngữ, không có bất luận
căn cứ gì, không thấy không thể tin. “Số phận là do mình định đoạt,
không phải do người khác tiên đoán, trẫm không tin bọn họ.”
“Nhi
thần đang suy nghĩ, chúng ta muốn đánh bại Lương quốc cùng Vệ quốc,
thành lập một Tề quốc khổng lồ, có lẽ nên liên hợp với các quốc gia
chống đối bọn họ.”
“Phụ hoàng nên chiếu cáo thiên hạ, là chỉ cần
người có tài, không phân biệt quốc gia, chỉ cần hắn cống hiến, đều được. Bách tính cũng như nhau, chỉ cần có kiến nghị tốt, hữu dụng, người bình dân có tài năng cũng được phong thưởng. Như vậy Cẩm Vân thành của chúng ta sẽ rất phồn hoa.”
“Hải nạp bách xuyên,
Chương hiển đế vương chi hung khâm.
Kiến nghị hay, Dĩnh nhi của trẫm cũng là thâm tàng bất lộ a.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt Đoan Mộc Dĩnh, cảm nhận mùi hương. Hài tử này còn có cái gì chưa bộc lộ ra ni?
“Tay của phụ hoàng không thành thật ni.” Đoan Mộc Dĩnh vỗ vỗ tay Đoan Mộc Thanh Lam, hai tay này luôn đặt ở nơi không nên đặt a.
“Trẫm nghĩ tới, dù ngươi là nhi tử của trẫm, trẫm cũng muốn cùng ngươi gần
nhau suốt đời.” Đoan Mộc Thanh Lam lặng lẽ nói lời tâm tình bên tai Đoan Mộc, đó cũng là thực tâm của hắn, lần này hắn tuyệt đối không có gạt
người.
Ngươi nói qua những lời này, không có biểu tình gì, nói
cũng như chưa nói, lừa dối ta vui lắm sao. Đoan Mộc Dĩnh không tin Đoan
Mộc Thanh Lam nói. Nhất là lời tâm tình, lời tâm tình nói với một người
bị lừa dối quá nhiều lần còn có tác dụng gì.
“Phụ hoàng thật nhận thức như vậy sao. Nhi thần nghĩ rất nhiều, bên người phụ hoàng có rất
nhiều người, nhi thần không muốn đối mặt với những người đó. Mẫu hậu,
thái tử, còn có mẫu thân của mình, còn có các đại thần, đôi khi nhi thần cũng rất sợ hãi, lời nói của con người rất đáng sợ.” Ánh mắt Đoan Mộc
Dĩnh sâu thẳm, nhẹ giọng nói. Phụ tử yêu nhau sẽ phải đối mặt với bao
nhiêu chuyện, ai có thể kiên trì tới cùng, ai có thể bảo chứng sẽ kiên
trì tới cùng.
“Dĩnh nhi không phải là một người nhát gan, Dĩnh
nhi hẳn là một người không sợ hãi, phụ hoàng không sợ, ngươi còn lo cái
gì.” Đoan Mộc Thanh Lam không sợ người khác đả kích, không dợ danh dự bị bôi xấu bởi tội danh loạn luân. Hắn từng phát động cung biến tàn nhẫn
giết chết huynh đệ của mình, hắn dùng thủ đoạn đối phó với những người
từng dằn vặt thái hậu, các đại thần của tiên hoàng mắng hắn, thời gian,
có đại thần dùng cái chết ngăn cản hắn, hắn chẳng quan tâm, hắn bức bách bọn họ dọa chết phụ hoàng của mình, một người trên người đều nhuốm máu
như hắn có có danh tiếng sao. “Hiện tại, trẫm là người thống trị Tề
quốc, những người khác có thể giúp trẫm đem lại phồn hoa cho quốc gia
này, nhưng họ không có quyền quản việc trên giường của trẫm.”
Đoan Mộc Dĩnh bất đắc dĩ thở dài, nam nhân này không giống người bình thường, mình không nên khuyên nhủ hắn.
“Đừng thở dài như thế, Dĩnh nhi sẽ biến thành tiểu lão đầu.” Đoan Mộc Thanh
Lam cười ôm chặt Đoan Mộc Dĩnh, bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Sinh thần
của trẫm, Dĩnh nhi giao bản thân cho trẫm là lễ vật tốt nhất. Vậy sau
này tâm của trẫm cũng giao cho Dĩnh nhi, chúng ta trao đổi một chút được không.” Đoan Mộc Thanh Lam liến nhẹ nhàng bên tai Đoan Mộc Dĩnh một
cái, Đoan Mộc Dĩnh lui lui cái cổ. Đoan Mộc Dĩnh thực sự chẳng biết nói
gì với phụ thân này, không có cách nào nói lại hắn.
“Hoàng
thượng, Mặc thị quân nói là có chuyện quan trọng muốn tấu.” Ở bên ngoài
Lý Phúc khom người bẩm báo, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua địa đồ được vẽ trên tấm bạch lăng, tinh tế tỉ mỉ, đây không phải là địa đồ, mà đây là
vẽ lên mộng tưởng của một người đế vương, lục hoàng tử rất thông minh.
Đoan Mộc Thanh Lam liền cảm thấy không có tâm tình tốt, “Có chuyện gì trọng
yếu chứ, chỉ là chuyện trẫm không đến chỗ hắn mà thôi.” Đoan Mộc Thanh
Lam tuy rằng rất tức giận, cũng muốn đến xem Mặc Triền định nói gì. Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên mặt Đoan Mộc Dĩnh một cái, “Phụ hoàng đi xem,
ngươi ở lại.”
“Nhi thần tiễn phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh nghĩ có
chút mệt mỏi, hắn tiễn Đoan Mộc Thanh Lam ly khai Phi Oánh cung, gió thu hiu quạnh, lá cây lả tả rơi rụng, bóng lưng vững chắc của Đoan Mộc
Thanh Lam hiện lên trong mắt hắn, Đoan Mộc Dĩnh cảm khái hàng vạn hàng
nghìn, hắn bỗng nhiên xướng khúc,
“Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã lý,
Vô chiết ngã thụ kỷ,
Khởi cảm ái chi,
Úy ngã phụ mẫu,
Trọng khả hoài dã,
Phụ mẫu chi ngôn,
Diệc khả úy dã.
Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã tường,
Vô chiết ngã thụ tang,
Khởi cảm ái