
ạ thấp người, môi của hắn ma xát trước ngực, tỏa nhiệt khí, khiến thiếu niên rùng mình từng đợt, hắn muốn thoát khỏi âu yếm khiến hắn trầm luân, hắn muốn giữ lại một tia lí trí cuối cùng, nhưng lúc Đoan Mộc Thanh Lam dùng miệng cắn trước ngực
hắn, cảm giác tê dại đã chôn vùi ý chí nhỏ nhoi đang gắng gượng đứng
lên, những nơi bị liếm quá trở nên hồng nhuận, dưới ánh mặt trời cực kì
mê người.
“Phụ hoàng. . . Ân” Thiếu niên bị cuốn vào khoái cảm,
thân thể càng gần kề Đoan Mộc Thanh Lam. Thấy rõ ràng động tác câu nhân, Đoan Mộc Thanh Lam ôm thiếu niên đặt trên nhuyễn tháp, con ngươi luôn
luôn trầm tĩnh đã nhiễm màu sắc dục vọng, Đoan Mộc Thanh Lam say mê, hắn biết hài tử này là cốt nhục của hắn, nhưng hắn cũng không muốn buông
tay. Loạn luân là tội ác tày trời, cho dù trả giá hắn cũng chấp nhận.
“Dĩnh nhi, bảo bối của phụ hoàng, phụ hoàng muốn ôm ngươi, ngay cả trong mộng cũng muốn ôm ngươi như vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam cởi y bào của thiếu
niên ra, thân thể thon dài của thiếu niên hiện a trước mặt hắn, Đoan Mộc Thanh Lam cũng cởi y bào của mình, lộ ra thân thể cường tráng, hắn đặt
thiếu niên dưới thân, từng nụ hôn chậm rãi phủ xuống, một đường di
chuyển tới tiểu ngọc trụ non nớt ngây thơ đã sớm bị dục vọng khơi mào
của thiếu niên, Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười trêu ghẹo, “Nguyên lai Dĩnh
nhi cũng không phải không muốn, ngươi xem cái tiểu tử này đều nhếch lên
thế này rồi.” (oạch~ bó tay ca.)
“Muốn làm liền làm, Dĩnh nhi
không có cự tuyệt phụ hoàng, phụ hoàng đừng trêu ghẹo Dĩnh nhi.” Đoan
Mộc Dĩnh đảo hai tròng mắt, làm thì đã làm rồi con xấu hổ gì. Đoan Mộc
Thanh Lam nghĩ hắn như vậy thực sự khả ái tới cực điểm, sủng nịch hôn
lên môi Đoan Mộc Dĩnh, “Dĩnh nhi thế này làm sao trẫm có thế buông ra
được, trẫm càng luyến tiếc ngươi.”
Đoan Mộc Dĩnh có chút buồn
bực, lấy tay đánh Đoan Mộc Thanh Lam vài cái, ngay sau đó lại bị hôn đến thất điên bát đảo. Trước mắt hắn tất cả đều là dung mạo của vị đế vương này, lông mi, đôi mắt phân minh, Đoan Mộc Dĩnh nhớ kỹ mình đã từng bị
người như vậy ôm trong lòng, người kia nói sẽ yêu mình suốt đời, hứa hẹn này đều là phù vân. (phù vân = mây trôi) Hắn không cần hứa hẹn, cũng
không tin hứa hẹn. Đoan Mộc Dĩnh vươn tay di chuyển trên khuôn mặt tuấn
mỹ của Đoan Mộc Thanh Lam, nghĩ về nơi xa xôi.
Nhìn rõ người dưới thân đang suy nghĩ đến thất thần, đôi mắt Đoan Mộc Thanh Lam tối sàm
lại, hắn cắn một cái trên xương quai xanh tinh xảo, cảm giác đau đớn kéo Đoan Mộc Dĩnh trở về, “Không được nghĩ người khác, ngươi chỉ có thể
nghĩ trẫm, từ nay về sau ngươi là của một mình trẫm. Ngươi nghĩ đến ai,
trẫm sẽ lăng trì kẻ đó.” Đoan Mộc Thanh Lam nói bên tai Đoan Mộc Dĩnh,
giống như bá đạo tuyên bố lãnh địa của mình.
Đoan Mộc Dĩnh thở
dài một hơi, chủ động dâng lên đôi môi xinh đẹp xua đi phẫn nộ của đế
vương, chủ động cọ xát thân thể, Đoan Mộc Thanh Lam nở nụ cười, xem ra
Dĩnh nhi đã hoàn toàn tiếp thu chính mình. Đoan Mộc Thanh Lam hàm trụ
ngọc hành của thiếu niên, chậm rãi liếm lộng , khiến đối phương một trận run rẩy, hai tròng mắt sâu thẳm mê ly, thân thể nhiễm hồng sắc, tự giác mở rộng hai chân, hắn cần càng nhiều, nhìn người trước mắt, dùngthanh
âm nhuyễn nhu nhẹ giọng rên rỉ, “Phụ hoàng. . . . Phụ hoàng. . . A. . . .”
Nhìn đối phương động tình, Đoan Mộc Thanh Lam với tay lên đầu giường lấy ra một hộp thuốc mỡ, dính vào đầu ngón tay, đưa vào hậu
huyệt đối phương, thiếu niên có cảm giác thân thể bị dị vật xâm nhập,
liền căng thẳng, thấy hắn khẩn trương, Đoan Mộc Thanh Lam vội vã hôn lên môi, an ủi hắn, chậm rãi, thêm một ngón tay tiến vào, thân thể cực nóng của thiên niên vây quanh ngón tay Đoan Mộc Thanh Lam, thuốc mỡ vốn có
trộn thêm xuân dược, thân thể thiếu niên thành thực bày ra trước mắt,
mặt mày ẩn tình, thân thể đỏ lên, khó chịu giãy dụa, cái miệng nhỏ nhắn
co rút lại.
“Khó chịu, a. . . .” Thiếu niên cảm thấy ngón tay của Đoan Mộc Thanh Lam loạn động trong cơ thể hắn, lúc nhu lúc cương mang
đến khoái cảm, khó nhịn cắn lên đầu vai nam nhân, ngâm khẽ: “Ta muốn. .
Muốn ngươi tiến đến.” Vừa mới dứt lời, Đoan Mộc Thanh Lam bỗng nhiên rút ngón tay ra, lập tức thiếu niên cảm thấy một vật thể thật lớn tiến nhập thân thể của chính mình, đau, cho dù đầy đủ chuẩn bị nhưng vẫn rất đau, cắn môi dưới, chịu đựng đau nhức, chăm chú ôm lấy nam nhân. Đoan Mộc
Thanh Lam hôn hai điểm hồng anh trước ngực thiếu niên, hàm răng ma sát
trên đỉnh, một tay cầm ngọc hành của đối phương, từng đợt khoái cảm kéo
tới, sau khi thiếu niên thích ứng, hoàn toàn thả lỏng thân thể, Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi đong đưa tấm lưng cường tráng, cảm giác tê dại cùng
đau đớn của thiếu niên biến thành dục tiên dục tử, Đoan Mộc Thanh Lam
thẳng tiến giữa hai chân tuyết trắng của thiếu niên, hắn vuốt ve trứ cái mềm mại khiến hắn sung sướng không thể kềm chế, thân thể ấm áp này làm
hắn mê luyến không ngớt.
“A… . . Ân. . . . . Phụ hoàng. . . .”
Đoan Mộc Dĩnh không còn rõ mình đang làm gì, hắn mê loạn ôm lấy Đoan Mộc Thanh Lam, muốn đối phương cho mình nhiều sung sướng khoái cảm hơn.