
, có thể thấy được lão Thiên
chưa cho ta trí tuệ. Tang mỗ nhàn nhã nên muốn hướng mọi người học tập,
mở ra Kỳ Uyển này. Không muốn cái người Vệ quốc kia ở trong nước làm
càn, tuyên bố người Tề quốc vô dụng, ta rất tức giận, thật muốn chém
hắn. Tiếc rằng kỹ nghệ không bằng người, trong lòng thấy thật xấu hổ.
Vương gia, ngươi ành lại mặt mũi cho người Tề quốc chúng ta, tiểu nhân
dùng trà thay rượu kính người.” Tang gia giơ ly trà lên, dùng trà thay
rượu, kính Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh cũng giơ ly trà lên đáp lễ tang
gia.
Đoan Mộc Thanh Lam hiếu kỳ với mối quan hệ của Kỳ Duyên và
Hạ Pháp, bọn họ là phụ tử thật sao? Dung mạo Kỳ Duyên còn trẻ như vậy,
sao có thể có nhi tử trưởng thành như Hạ Pháp, phục sức của Kỳ Duyên
hình như là quần áo của tư tế mặc. Kỳ Duyên cũng biết Đoan Mộc Thanh Lam hiếu kỳ với quan hệ của hắn và Hạ Pháp, mỉm cười, nói rằng: “Bệ hạ nhất định rất tò mò muốn biết thảo dân là người phương nào, còn nhi tử của
thảo dân là ai. Thảo dân là đại tư tế của Bạc Nhân, Hạ Pháp là thủ lĩnh
của Bạc Nhân.”
Đoan Mộc Thanh Lam khẽ nhíu mày, bọn họ xuất hiện
bên người ta, có mục đích gì. Đoan Mộc Thanh Lam sao có thể dễ dàng tin
tưởng một người. Hai người ngoại tộc kia đột nhiên xuất hiện, hắn đã sớm hoài nghi, tiếc rằng đại tướng quân Trầm Thanh Dung đề cử Hạ Pháp, công bố Hạ Pháp là cháu trai của hắn, nên không muốn can thiệp.
“Các ngươi cùng đại tướng quân quen biết nhau thế nào?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.
“Trầm đại ca cùng thảo dân từ nhỏ đã là huynh đệ tốt, thảo dân cũng là người
Tề quốc, sau đó đến Về quốc tu học, thảo dân là tiên tri, bởi vì tiên
đoán không chính xác nên quân vương của Vệ quốc đuổi thảo dân khỏi Vệ
quốc, lưu vong hoang dã. Thảo dân lưu lạc đến Bạc Nhân bộ tộc, làm tư tế của Bạc Nhân. Hạ Pháp là con nuôi cua thảo dân, chúng ta đến tề quốc
tiếp cận hoàng thượng là bởi vì muốn người Bạc Nhân tộc được hạnh phúc.” Kỳ Duyên không hề giấu diếm ý đồ đến đây, thẳng thắn nói.
“Đã như vậy, theo trẫm tiến cung nói chuyện.” Đoan Mộc Thanh Lam cười nói, hắn đang nghĩ đến một chủ ý.
Đoan Mộc Dĩnh tỉ mỉ quan sát mái tóc vàng của Kỳ Duyên, tóc của người Trung
Nguyên đa số đều màu đen, đầu của hắn phát lại màu vàng, hơn nữa con mắt của hắn màu xanh.”Sao tóc của Kỳ Duyên sư phụ lại màu vàng, con mắt của người lại màu xanh, hình như màu của bảo thạch.”
Tâm tình của
Đoan Mộc Thanh Lam bởi vì Đoan Mộc Dĩnh có hảo cảm với Kỳ Duyên mà tức
giận không ít, Dĩnh nhi của ta sao lại ở trước mặt ta nhìn nam nhân
khác. Tứ tế của Bạc Nhân bộ dáng không giống người thường, rõ ràng là có huyết thống Tây Vực. Đoan Mộc Thanh Lam tức giận nói: “Có cái gì mới mẻ đâu, Dĩnh nhi, Kỳ Duyên mang huyết thống của Tây Vực, người Tây Vực tóc vàng mắt xanh chiếm đa số. Ngươi nhìn kỹ hai mắt của mình, có phải có
màu tím hay không, tóc của ngươi cũng ánh lên màu tím.”
“Đúng vậy, nhi thần cũng kỳ quái.” Đoan Mộc Dĩnh nghi hoặc, cầm lấy tóc mình nhìn kỹ, quả nhiên có ánh màu tím.
“Tần phi của hoàng đế khai quốc có huyết thống Tây Vực, bởi vậy tóc của các
hoàng tử của hoàng thất Tề quốc không phải màu đen thuần, đôi mắt cũng
vậy, ngươi cực kỳ giống hoàng đế khai quốc, đôi mắt kia cũng có màu
tím.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Thời gian không còn sớm, Đoan Mộc Thanh
Lam đứng dậy, ôm Đoan Mộc Dĩnh cáo từ Tang gia, hắn phải về cung nói
chuyện với vị tư tế này của Bạc Nhân.
Trở lại trong cung, sắc
trời trong, tuyết đã dừng lại, tuyết đọng tới mắt cá chân, cung nhân đi
ra quét tuyết, Đoan Mộc Dĩnh vừa hồi cung đã bị Đoan Mộc Tuyết kéo ra
ngoài đắp người tuyết chơi đùa. Cung nhân thái giám bận rộn trên mặt
tuyết, một lúc sau trong đình viện xuất hiện một người tuyết thật lớn,
đỉnh đầu đội cái đấu, mũi làm bằng củ hành, con mắt là được Đoan Mộc
Dĩnh dùng mực nước vẽ nên. (cái đấu = cái để đong gạo,…)
Trong
Trữ Thái điện không lạnh như bên ngoài, mà vô cùng ấm áp, cung nữ dâng
trà nóng, Kỳ Duyên Hạ Pháp cùng Đoan Mộc Thanh Lam ngồi trong cung thất, mỉm cười nhìn những hài tử vui đùa trong đình viện, khí trời hàn lãnh,
khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh mà đỏ bừng, Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Tuyết không sợ lạnh cùng lấy tuyết đắp thành hình lớn. Dĩ nhiên hai người
được các cung nữ cà thái giám giúp đỡ, trên vai Đoan Mộc Tuyết là chim
ưng do chính tay hắn huấn luyện, còn trong tay Đoan Mộc Dĩnh con cẩu có
lông màu đỏ – Khuynh Thành, Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thấy vậy còn trào
phúng nghĩ nhi tử của mình thấy nhàm chán nên mới đem chim đi đấu cẩu.
“Thủ lĩnh của Bạc Nhân, ngươi ẩn dấu rất sâu, trẫm vẫn nghĩ ngươi đến đây
làm thị vệ không phải để kiếm cơm ăn.” Án mắt của Đoan Mộc Thanh Lam vẫn nhìn chăm chú vào Đoan Mộc Dĩnh, lời nói trong miệng lại nhằm vào Hạ
Pháp.
Hạ Pháp không thèm để ý chút nào, hắn đã dự liệu mình sẽ bị Đoan Mộc Thanh Lam chất vấn, Hạ Pháp rất cung kính nói: “Thảo dân không dám tự lộ ra thân phận của bản thân, sợ hoàng thượng sẽ hoài nghi thảo
dân, thảo dân nghĩ trước tiên cứ giấu diếm thân phận, sau đó tìm một cơ
hội thích hợp nói cho bệ hạ biết thân phận của mình.”
“Trẫm không t