
hành phố Z trong sắc đầu xuân
se lạnh, cô không kịp về nhà thay quần áo, chỉ mặc trang phục công sở
với áo vest và váy ngắn thích hợp độ ấm ở Hồng Kông, đôi chân cũng chỉ
mang đôi tất da mỏng manh, cơn gió lạnh vừa thổi ngang người, cô run lên cầm cập.
Cô bước nhanh ra đón taxi về hướng biệt thự của Gia Tuấn, vừa bấm
chuông, cửa đột nhiên bật ra, chiếc xe Toyota của Triệu Hiểu Việt lái
trước đây phóng thẳng ra và dừng ngay tức khắc, Mẫn Nghi bước ra từ
trong xe, hai người – bốn mắt nhìn nhau kinh ngạc.
“Mẫn Nghi, anh Tuấn có nhà không, mình gọi điện cho anh ta mãi mà không được.”
“Anh Tuấn và cha đều đang họp ở công ty.”
“Ừ, bạn cho mình địa chỉ, mình qua đó bây giờ.”
“Lên xe đi, mình chở bạn qua đó, chỗ này không dễ đón được xe.”
“Mình đọc được tin trên mạng”, Nhâm Nhiễm giải thích sau khi ngồi
trong xe, “Chỉ muốn hiểu rõ hiện trạng của công ty giờ như thế nào.”
Mẫn Nghi nổ xe, lãnh đạm nói: “Không cần giải thích, bạn đến đây lúc
này đương nhiên vì quan tâm anh Tuấn, mình hiểu. Tình hình công ty rất
tệ, bị kiện tụng liên tục, nghe nói bên khu công nghiệp ngày nào cũng có người sinh sự. Thôi, để anh Tuấn nói cụ thể với bạn, mình đưa bạn đến
đó rồi quay vào bệnh viện, mẹ đang nằm viện.”
“Dì Triệu bị sao thế?”
“Mẹ bị xuất huyết não, có triệu chứng trúng gió, nửa thân bên trái cử động bất tiện, bác sĩ nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần được tĩnh dưỡng.”
“Vậy ai chăm sóc cho Tiểu Bảo?”
“Vẫn ở chỗ cha mẹ mình, họ cho mình qua đây là may lắm rồi.”
Không bao lâu sau, chiếc xe được lái vào khu công nghiệp của nhà họ
Kỳ, cả hai đều bỡ ngỡ khi thấy cổng chính của khu công nghiệp đóng kín,
chí ít cũng vài trăm công nhân tụ tập ở một góc cổng, nhưng đều im lặng
xếp hàng, cảnh tượng không tới nỗi hỗn loạn, bên cạnh còn đậu vài chiếc
xe cảnh sát, cảnh sát và dân phòng đang duy trì trật tự.
Mẫn Nghi lái xe thẳng đến cổng chính, bảo vệ đang kịch liệt từ chối
hai người mang máy chụp ảnh vào trong: “Bây giờ công nhân đang xếp hàng
nhận lương, nhà cung ứng thì đăng kí bên chỗ giám đốc. Nếu như ông là
phóng viên thì trực tiếp hẹn với ban lãnh đạo. Tôi chỉ nhận được một chỉ thị là không cho bất kỳ người lạ đi vào.”
Mẫn Nghi thò đầu ra ngoài và bấm còi xe inh ỏi, bảo vệ mở cánh cổng
nhỏ bên hông, xe chạy xuyên vào khu vườn phía trước khu công nghiệp, nào ngờ không một bóng người, cả khu công nghiệp đều lặng im như tờ, khu
vực sản xuất đã đình công hoàn toàn, trông tiêu điều và ảm đạm.
Hai người xuống xe đi vào khối văn phòng, bên trong cũng im lặng đến
đáng sợ, một căn phòng nằm phía cuối hành lang bên trái được khép hờ,
đèn còn sáng, trước cửa treo tấm bảng “Phòng họp”, họ bước qua, nghe một giọng nam khàn khàn vọng ra từ bên trong, có thể nhận ra, đó là giọng
của Kỳ Hán Minh.
“Thực ra tình hình xuất khẩu của công ty rất tốt, đơn đặt hàng ồ ạt,
chỉ là vấn đề giao hàng. Nếu có thể hồi phục sản xuất thì còn có hi
vọng. Trước mắt chúng tôi cần một nguồn vốn lưu động.”
“Vậy sao?” Một giọng thấp trầm cười nhẹ: “Nhưng hiện trạng tôi thấy
bây giờ là, việc kiện tụng sẽ kéo dài dai dẳng vô thời hạn, ngân hàng có thể tịch thu khu công nghiệp vào bất cứ lúc nào, nhân viên công ty bỏ
đi mất hút, nhà cung ứng ngưng hàng loạt việc cung cấp nguyên liệu. E
rằng chỉ với một nguồn vốn lưu động cũng không thể hoàn toàn giải quyết
tất cả vụ việc này.”
Nhâm Nhiễm bỗng chốc bất động, cô không hề nghe nhầm, giọng nói này
chính là của Kỳ Gia Thông – hoặc nói là của Trần Hoa. Cô lập tức nghĩ
đến, Kỳ Thị gặp phải biến cố lớn như vậy, Trần Hoa xuất hiện cũng là lẽ
đương nhiên.
Kỳ Hán Minh sốt sắng: “Cho nên tôi mới nóng vội khôi phục sản xuất,
chỉ cần có thể trở lại làm việc thì tâm trạng của công nhân sẽ ổn định,
lãnh đạo khu vực hứa phụ trách hiệp thương với ngân hàng các kì thanh
toán nợ.”
“Xin lỗi, Kỳ Tổng.” Giọng của Trần Hoa vẫn rất điềm đạm, “Hôm nay tôi nể mặt mẹ đến đây, kinh doanh của Kỳ Thị xưa nay không liên quan đến
tôi, sự đồng tình của tôi chỉ hạn chế ở việc thanh toán những món nợ cấp thiết trước mắt, phát lương cho nhân viên để không gây thêm nhiều sự
cố, tôi sẽ cho luật sư đối chiếu toàn bộ hợp đồng với nhà cung ứng, xác
định thời gian và số tiền thanh toán, nhà cửa vườn tược các ông cầm cố,
tôi cũng vui vẻ chuộc thay các ông, không ép cả ba thế hệ nhà ông phải
ra ngoài thuê nhà mà ở. Những chuyện còn lại các ông tự giải quyết lấy,
hoặc nhờ ông trời.”
Sau một hồi im lặng, giọng Gia Tuấn vang lên: “Thôi đi cha, lúc này
còn cầu xin người khác làm gì, khoảng thời gian này chúng ta chịu đựng
chưa đủ sao?”
“Tuấn, khu công nghiệp này là tâm huyết cả đời của ông nội con, cha
cũng vất vả vì nó hơn nửa đời người, sao có thể trơ mắt nhìn nó hết đời
như thế.”
Nhâm Nhiễm đưa tay đẩy mạnh cửa vào, trong phòng họp nhỏ chỉ có ba
người Kỳ Hán Minh, Kỳ Gia Tuấn và Trần Hoa. Cha con Kỳ gia tiều tụy và
gầy đi trông thấy, đối diện ngay mặt cô là Trần Hoa, anh mặc áo sơ mi
trắng, gương mặt
tỏ vẻ chán ngán và tựa lưng vào sau ghế. Hai ánh mắt chạm nhau, Trần Hoa hơi bất