
ngờ nhưng anh không nói gì.
Gia Tuấn đứng dậy: “Tiểu Nhiễm, Mẫn Nghi, sao hai em đến đây?”
“Em đưa Tiểu Nhiễm qua đây, giờ em đến bệnh viện chăm sóc mẹ.”
Hán Minh vội nói: “Mẫn Nghi, dạo gần đây vất vả cho con.”
Mẫn Nghi gượng cười: “Cha đừng nói vậy.”
“Mẫn Nghi, cho mình gửi lời hỏi thăm dì Triệu, bảo dì yên tâm tịnh
dưỡng, e rằng hôm nay mình không kịp đến thăm dì, thành thật xin lỗi.”
Mẫn Nghi gật đầu rồi vội vã rời khỏi. Nhâm Nhiễm chào ông bác tiều
tụy, “Bác Kỳ, xin lỗi đã làm phiền, xin phép bác cho anh Tuấn ra ngoài,
con muốn nói chuyện với anh ấy một chút.”
Hai người bước ra góc hành lang đối diện, Gia Tuấn cởi áo vest ngoài
cho Nhâm Nhiễm khoác vào, “Sao em đột nhiên quay về, còn ăn mặc ít thế,
khéo bị cảm lạnh.”
“Em có đọc báo, tình hình bây giờ thế nào?”. Gia Tuấn do dự không trả lời, Nhâm Nhiễm lo lắng, “Anh Tuấn, đừng giấu em.”
“Em cũng nhìn thấy, nhà máy ngừng sản xuất, ngoài vụ kiện tụng của
người trong gia đình chưa kết án, rất có khả năng phải đối diện với
nhiều vụ tố tụng khác. Nếu em đến đây sớm hơn thì có thể chứng kiến cảnh nhà cung ứng, công nhân náo loạn trước cổng. Trần Hoa bất ngờ xuất
hiện, lấy tiền cứu nguy, bây giờ đang phát lương cho công nhân, tạm thời giải quyết được một việc.”
Nhâm Nhiễm nghĩ, với thực lực của Trần Hoa, nếu anh chịu ra tay thì
cục diện sẽ được cứu vãn, nhưng xưa nay anh vẫn xem người nhà họ Kỳ là
người qua đường, gần như không sẵn lòng vào vai một vị cứu tinh. Cô vẫn
muốn khẳng định: “Anh ấy chỉ đồng ý giúp đến đây thôi sao?”
“Với thái độ trước đây của mẹ anh trong lúc hắn gặp nạn, hắn cư xử như vậy đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi.”
“Bây giờ cho công nhân sản xuất lại thì cần khoảng bao nhiêu tiền?”
“Theo ước tính sơ bộ, giai đoạn đầu cần khoảng trên ba triệu đồng, nếu nhận đơn đặt hàng tiếp thì có thể sẽ cần nhiều hơn.”
Nhâm Nhiễm thở phào: “Con số này cũng không đáng lo ngại, theo lý thì có thể huy động được mà.”
“Tiểu Nhiễm, đó không phải là chuyện dễ.”
“Bây giờ không thể trông mong ngân hàng đồng ý vay vốn, những nơi có
thể vay bên anh đều đi vay hết, nhà cửa đều đã mang đi thế chấp mới miễn cưỡng duy trì đến hiện tại. Nếu đi vay tiền tiếp thì e rằng chỉ có thể
vay nặng lãi, với lợi nhuận ít ỏi và không ổn định của ngành gia công
xuất khẩu hiện nay, đi vay cái đó là tự tìm cái chết.”
“Anh đi với em đến ngân hàng ngay!”
“Tiểu Nhiễm, sao anh có thể dùng tiền của em? Cuộc sống gia đình anh
không vấn đề, ngày mai chị anh sẽ mang một số tiền về nước, em đừng lo
lắng.”
“Bây giờ em chỉ có thể rút khoảng ba trăm nghìn tiền mặt cho anh. Vài hôm nữa, em xử lí nốt số cổ phiếu trong tay, chắc được thêm khoảng hai
triệu đồng, anh đưa em số tài khoản, em chuyển hết cho anh, ít nhiều
cũng có thể giải quyết vấn đề.”
Gia Tuấn kinh ngạc, “Tiểu Nhiễm, em công tác chưa đầy hai năm, sao lại có nhiều tiền đến thế?”
“Cơ bản là thu nhập từ đầu tư.” Nhâm Nhiễm nghĩ đến người đàn ông
ngồi trong phòng họp, hơi chua chát, cô lập tức thu hồi cảm xúc.
Gia Tuấn tuyệt nhiên lắc đầu: “Anh không thể nhận tiền của em, Tiểu
Nhiễm, việc này em đừng lo nghĩ, quay về Hồng Kông nhanh đi.”
“Anh Tuấn!!!”. Cô giận dữ nhìn anh, “Anh muốn em đến ngân hàng rút
tiền một mình rồi chuyển cho bác Kỳ phải không? Vậy cũng được, tùy anh!”
Cô định bước đi thì Gia Tuấn đành níu cô lại, “Tiểu Nhiễm, hiện trạng nhà anh quá phức tạp, dù có tiền khôi phục sản xuất cũng không đảm bảo
sẽ chuyển nguy thành lành, tiếp theo còn hàng loạt vụ tố tụng. Mấy ngày
nay anh đã sứt đầu mẻ trán, anh chuẩn bị đợi khi chị về sẽ bàn bạc với
chị khuyên cha bỏ cuộc.”
Nhâm Nhiễm ngạc nhiên: “Anh có biết bỏ cuộc nghĩa là gì không?”
“Tuyên bố phá sản, đợi thanh lí chuyển nhượng.” Gia Tuấn cộc lốc,
“Vậy cũng là một cách giải thoát, cũng không cần kiện tụng nữa, hoàn
toàn vô nghĩa.”
Nhâm Nhiễm không ngờ anh nhụt chí đến thế, “Anh Tuấn, theo cách nói của bác Kỳ, sự việc chưa đến mức bi quan lắm.”
“Còn bi quan đến mức nào? Tiểu Nhiễm? Trơ mắt nhìn người thân lường
gạt lẫn nhau, trở mặt thành thù, bạn bè trước đây đều tránh mặt, thậm
chí cả anh Mẫn Nghi cũng đến tìm anh, yêu cầu anh tranh thủ thời gian
qua Úc hoàn tất thủ tục li hôn, đồng thời chu cấp một khoản tiền đảm bảo cuộc sống hai mẹ con họ.” Gia Tuấn cười cay đắng: “Em xem, những chuyện anh muốn mà không có được trước đây, bây giờ không cần anh đề cập họ
cũng đã thúc ép anh.”
“Đó là cách nói của anh Mẫn Nghi, không có nghĩa Mẫn Nghi cũng nghĩ
như thế. Bạn ấy đến bệnh viện chăm sóc dì Triệu mỗi ngày là một minh
chứng.”
“Phải, anh không có ý trách Mẫn Nghi, khoảng thời gian này cô ấy rất
tốt, anh và cha bôn ba bên ngoài cả ngày, mẹ toàn nhờ cô ấy chăm sóc,
quả thực rất vất vả. Hơn nữa, cô ấy nói sẽ không bỏ rơi anh trong tình
huống này, nhưng cô ấy nghĩ thế nào cũng chẳng sao, anh đương nhiên
không thể làm liên lụy cô ấy. Đợi sau khi sự việc giải quyết, anh có thể đón cha mẹ qua Úc, tìm một công việc bên đó nuôi sống gia đình, trả
tiền chu cấp chắc không vấn đề gì.”
“Nhưng bác Kỳ chưa đến tuổi năm mươi, anh để bác