
ghé mắt vào bánh sandwich, bình thản nói.
“Em quen rồi.”
Cô đã sớm có thói quen ăn uống khá đơn giản phù hợp theo phong cách
bên Úc, hầu như lúc đi học cô đều tự chuẩn bị sandwich ở nhà mang vào
trường ăn trưa, rất ít khi như các bạn học khác, vừa than phiền vì ngược đãi dạ dày Trung Quốc, vừa nấu mì gói bỏ bụng.
“Hình như em vẫn chưa hết cảm.”
“Tàm tạm.” Cô nói chuyện bằng âm mũi, vì không có thời gian nghỉ ngơi nên cơn cảm vẫn trở lại, chưa dứt hẳn.
Cô ăn rất chậm, Trần Hoa cũng chẳng làm phiền cô. Tiếp đó, cô đứng
dậy chuẩn bị quay về chỗ làm, anh đột nhiên nắm lấy tay phải của cô, cô
giật mình quay lại.
“Chúng ta làm lại từ đầu nhé, Nhâm Nhiễm.”
Nhâm Nhiễm nhanh chóng rút tay về nhưng bị anh nắm chặt lấy, anh hơi
ngước khuôn mặt vô cảm của mình lên, nhưng ánh mắt sâu vời vợi như nhìn
xuyên qua mắt cô.
“Xin lỗi, em có bạn trai rồi.”
“Không phải là Kỳ Gia Tuấn chứ?”
“Đó can hệ gì đến anh?”
“Đương nhiên không phải là Kỳ Gia Tuấn, với mức độ hoài niệm của em
dành cho mẹ, chắc chắn em sẽ không lao vào một người đàn ông đã có vợ có con, bất kể người đó là ai, hãy xem xét đề nghị của anh, Nhâm Nhiễm,
anh rất có thành ý.”
Nhâm Nhiễm sụp mắt nhìn anh, cười chế giễu: “Ngày cá tháng tư vẫn chưa đến mà đùa giỡn thế này thì thật không hay.”
“Em biết là xưa nay anh không có thói quen đùa cợt.”
“Như vậy, anh đang nghiêm túc đó à? Thật đáng tiếc, bây giờ công việc của em rất khô khan nhàm chán, hiếm khi có dịp được nam giới tỏ tình,
anh khiến em cảm thấy rất vinh hạnh, Trần Tổng, nhưng ông lại rất hoang
đường. Cho dù ông chưa có bạn gái, tôi chưa có bạn trai thì kiến nghị
của ông cũng không cuốn hút được tôi, yêu một người xa lạ thật sự quá
vất vả, tôi chỉ thử một lần lúc còn trẻ là đủ rồi, tạm biệt.”
Cô gắng sức rút tay mình về, đi nhanh vào văn phòng.
Đương nhiên đó không phải là lần vô tình chạm mặt, anh cố tình đến
tìm cô, đưa ra một kiến nghị chấn động cô – Anh ta có lí do gì để làm
như thế?
Sau khi trở vào văn phòng, công việc căng thẳng khiến cô không thời
gian rảnh rỗi nghĩ ngợi nhiều, nhưng khi trở về chung cư Thượng Hoàn vào buổi tối, cô không thể không nghĩ đến nó.
Cô vốn không tìm được đáp án thuyết phục mình.
Một đêm thức trắng, cô vẫn thức dậy đúng giờ, nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương, vừa trang điểm vừa phun trào ngọn lửa không tên,
người đàn ông này lại ngang nhiên xông vào cuộc sống của cô như một lẽ
đương nhiên, không chút do dự và nuối tiếc khi khuấy động sự tĩnh lặng
của cô.
Nếu khi xưa Gia Thông nhờ Chính Bang đến chuyển tải lời chia tay, cô
chỉ có thể nghe theo số phận thì giờ đây, cô đích thực cảm thấy phẫn nộ
tột đỉnh. Hễ nghĩ đến khi quay trở về Bắc Kinh sẽ thường xuyên chạm mặt
anh hơn, cô cảm thấy ớn lạnh.
Cô trải qua khoảng thời gian làm việc cuối cùng tại Hồng Kông trong
tâm trạng bất an, cách một tuần, cô lại nhận được điện thoại của Trần
Hoa, cô cố kìm nén cơn phẫn nộ, chưa đợi anh lên tiếng đã nén giọng:
“Tôi không muốn gặp lại ông, không muốn lại nghe bất kỳ lời nào của ông, xin đừng gọi điện cho tôi nữa”, nói xong cô tắt máy tức khắc.
Cô biết, cơn bộc phát của mình phản ánh quá rõ sự yếu đuối của bản
thân và không chút phong độ nào. Có lẽ khi đối diện với một tình yêu cũ
quay trở về, nếu không muốn đón nhận thì nhẹ nhàng tao nhã hơn để giữ
phần về tâm lí cho bản
thân. Nhưng đối mặt với Trần Hoa, cô nghĩ cô không đủ sức chơi trò đó, cũng không có tâm trạng duy trì một hình tượng tốt.
Được tin Nhâm Nhiễm kết thúc công tác tại Hồng Kông và quay trở về
Bắc Kinh, Trương Chí Minh dường như hơi bất ngờ: “Lần trước gặp em ở
Hồng Kông, chẳng phải em nói có cơ hội tiếp tục làm việc bên đó sao?”
Paul, cấp trên người ngoại quốc của Nhâm Nhiễm quả thực từng đề cập,
nếu kết thúc thời gian đào tạo, cô muốn xin công tác tại Hồng Kông thì
ông sẽ vui vẻ viết thư tiến cử. Nhâm Nhiễm vốn không có ý nguyện đó, cô
bất ngờ trước phản ứng của anh.
“Em thích cuộc sống ở Bắc Kinh hơn, Hồng Kông quá vội vã, quá chen chúc. Hơn nữa,” cô chần chừ, “Thật sự cảm thấy rất cô đơn”.
“Ừ, quay về thì tốt.”
Cách ăn nói khách sáo là bao, không hề đọng lại cảm giác thân mật của vòng tay trên tàu du ngoạn vào hai tháng trước, trông cũng chẳng hồ hởi khi được gặp lại cô. Có lúc anh rất chu đáo, dịu dàng, nhưng có lúc lại quá lãnh đạm. Nhâm Nhiễm chỉ biết cười đắng, vốn định nhờ anh tìm hộ
nhà trọ cũng đành thôi.
Tám tháng qua, đồng nghiệp ở Hồng Kông đã hợp tác rất vui vẻ với họ,
Paul kiến nghị mời mọi người đến nhà của ông nằm giữa Li Đảo và núi Đại
Nhĩ Sơn để BBQ, sẵn tiện làm tiệc chia tay với mọi người.
Từ Trung Hoàn đến Đại Nhĩ Sơn phải qua phà mất 25 phút. Sau khi đến
Hồng Kông, cô chỉ vùi đầu vào công việc, hoàn toàn không có nhã hứng du
ngoạn khắp nơi, lần đầu được đặt chân lên đây, cô xúc động khó tả.
Nhà của Paul nằm trong khu biệt thự quốc tế “lưng hướng núi mặt hướng biển” chuyên dành cho người ngoại quốc, những căn nhà đó đều được xây
dựng riêng biệt và ẩn náu trong rừng cây xanh thẳm, chỉ để lộ ra mái
ngói màu đỏ trên cao. Nhà của