
Paul hướng thẳng ra mặt biển. Nơi đó,
những đôi trai gái đủ mọi màu da nằm trên bãi cát trắng tinh uống rượu
tắm nắng, bọn trẻ thì đang chơi đùa tự do.
Nhâm Nhiễm đưa mắt nhìn lên, mặt trời hạ dần về phía tây, những tia
sáng màu vàng kim nhảy nhót trên mặt biển, thuyền buồm nhấp nhô theo
sóng, du thuyền từng chiếc to chầm chậm lướt qua, bên bờ đối diện là một rừng các tòa nhà
cao chót vót, đó cũng chính là biểu tượng của Hồng Kông – một trung
tâm tài chính quốc tế. Cô đối chiếu với khung cảnh thi vị bên này, thật
không dám tin tưởng hai cảnh vật hoàn toàn khác biệt lại tồn tại song
song và gần gũi nhau đến thế.
Đồng nghiệp cô người thì nướng thịt, người thì trò chuyện phiếm, Nhâm Nhiễm chỉ hiểu chút ít tiếng Quảng nên nghe kể chuyện cười thì phản ứng bị chậm mất mấy nhịp, cô không góp vui vào trò đó đành đi dạo bên vườn
hoa, ngắm nữ chủ nhân trồng hoa hồng.
Gia Tuấn đúng lúc này gọi điện hỏi thăm hành trình của Nhâm Nhiễm, cô xúc động: “Ở đây thật là tuyệt anh à, non xanh nước biếc, không khí
trong lành, chả trách sếp em thà chịu đựng bất tiện những khi có bão vẫn kiên quyết sống ở đây dù mỗi ngày phải đi làm bằng phà.”
Gia Tuấn không đồng tình: “Thôi đi em, em sống ở Úc ba năm, có cảnh
biển nào mà chưa từng gặp, sự yên tĩnh dễ chịu nơi đó vang danh khắp thế giới, chẳng lẽ lại kinh ngạc vì một núi Đại Nhĩ Sơn chỉ to bằng lòng
bàn tay đó ư!”
“Không giống đâu anh, anh nghĩ mà xem, chỉ cách một khoảng cách bé
tí, một bên phồn vinh đến đỉnh điểm, một bên lại yên tĩnh như vậy, cứ
như hai thế giới. Môi trường chúng ta sống tác động rất nhiều đến tâm
trạng. Em làm việc ở Trung Hoàn, ở tại Thượng Hoàn, tám tháng quá, hễ mở mắt chỉ toàn trông thấy các tòa nhà cao chới với cùng dòng người chen
chúc tấp nập, giờ đứng ở đây, quả thật có cảm giác trở về những ngày
tháng ở Melbourne.”
Nhắc tới Melbourne, Gia Tuấn hơi cảm xúc, im lặng một lúc, “Em sắp về Bắc Kinh, người yêu tìm nhà trọ giúp em chưa?”
Nhâm Nhiễm viện cớ: “Gần đây công việc anh ta rất bận.”
“Có bận đến vậy không?”
Nhâm Nhiễm không muốn bàn về đề tài này, “Em cũng đã tìm được vài chỗ trên mạng, yên tâm, em có kinh nghiệm thuê nhà ở Bắc Kinh mà, dễ dàng
tìm được thôi.”
“Thu dọn hành lí cẩn thận, lúc lên máy bay nhớ mang theo quyển sách nha
em.”
Nhâm Nhiễm chỉ “à, ừ” rồi tắt máy, cô vừa định quay lưng về chỗ nướng thịt lại bất ngờ dừng bước, Trần Hoa đang đứng cách cô không xa, anh ăn diện khá thoải mái, áo sơ mi rộng màu trắng thêm quần dài màu sậm cùng
đôi dép đi biển, rất hợp với bầu không khí nơi đây.
Cô kinh ngạc không ít, nghĩ không thông sao anh ta có thể xuất quỷ
nhập thần đến thế, đột nhiên xuất hiện trong nhà của sếp mình! Nhưng
nghĩ cho cùng thì cô chưa từng có khả năng đoán được hành tung của anh,
bắt đầu từ lúc quen biết, mỗi sự xuất hiện của anh chỉ đơn giản như một
bất ngờ, vì thế mà mấy năm tại Melbourne, cô phảng phất cảm giác có thể
gặp lại anh vào một thời điểm và ở một địa điểm nào đó. Sau nhiều lần
thất vọng cho đến lúc chia tay sau này, cảm giác ấy tan thành mây khói,
anh lại xuất hiện.
Nghĩ đến đây, cô cảm giác, ông trời quả thật trêu người.
Trần Hoa quan sát Nhâm Nhiễm đang trước mặt: Tóc đuôi ngựa cột cao,
áo thun quần lửng, chân mang dép lào màu trắng bạc, hoàn toàn khác biệt
với phong cách công sở hai lần gặp trước, trông cô trẻ trung đến diệu
kì… và…
… Giống hệt thiếu nữ anh gặp ở Melbourne ba năm trước.
Lúc đó anh sống mai danh ẩn tích, sau hơn hai năm làm việc vất vả bận rộn, anh đã thuận lợi hoàn thành tích lũy ban đầu và bắt đầu khai thác
ngành địa ốc mới phát triển trong giai đoạn đầu tại Trung Quốc, thành
công của anh tất nhiên cũng rất đáng nể. Anh về thăm mẹ Trần Trân Trân
cách biệt lâu ngày, vẫn không chịu gặp cha và cũng chỉ ngồi một lúc rồi
đi như mọi thường, sau khi bước ra, anh không cầm được lòng đến cổng sau trường đại học Z.
Hai năm trước, anh và Nhâm Nhiễm chia tay tại đây, xưa nay anh không
có thói quen trở về cảnh xưa ôn lại tình cũ nên cũng chẳng thể giải
thích cho hành vi của mình, anh chỉ nghĩ, anh có thể dành chút thời gian đến trường đại học Tài Chính ở thành phố H để thăm cái cô bé luôn sợ
hãi cô đơn, cái cô bé hay bám víu anh và có lúc yếu đuối đến nực cười,
không biết giờ này cô đã ra sao? Vừa lóe suy nghĩ này, anh đã gặp ngay
Quý Phương Bình.
Sắc mặt của Quý Phương Bình rất tiều tụy, bà đang lượn lờ trước cổng, hai người đều hơi bất ngờ, bà nói với anh, Nhậm Thế Yến đã chuyển về
công tác tại thành phố Z và họ đã kết hôn.
Anh nghĩ bụng, e rằng quan hệ giữa Nhâm Nhiễm và cha không thể hàn
gắn được nữa, “Vậy Nhâm Nhiễm thì sao? Vẫn theo học ở trường đại học lúc trước chứ?”
Quý Phương Bình hiển nhiên không muốn nhắc đến cô, chỉ nói đơn giản:
“Nó và Kỳ Gia Tuấn cùng du học ở trường đại học Moash thuộc Melbourne –
Úc.”
Anh xin địa chỉ của cô, dù kinh ngạc nhưng bà ta vẫn lần lại chi tiết gửi bưu phẩm của Nhâm Thế Yến để chép địa chỉ cho anh.
Khi lên mạng tìm kiếm thông tin trường đại học Moash và Melbourne,
anh vô tình đọc được bài báo nói về nạn