
ở thành lẽ đương nhiên.”
“Em sẽ vậy ư? Anh rất nghi ngờ.”
“Tôi không biết, tôi phải cám ơn ông, ông đã cho tôi một khởi đầu rất tốt khi tôi còn rất nhỏ, dù sao thì sau khi nằm khóc trong xe Mercedes
của ông vào năm tôi mười tám tuổi, tôi có thể không cần khao khát được
ngồi trong xe Mercedes mà khóc nữa.”
Trần Hoa do dự, “Anh là một người rất cố chấp, sau khi đã lái quen xe Mercedes thì không dự định đổi xe nữa. Hơn nữa, từ khi em mười tám
tuổi, anh đã không có năng lực kháng cự nước mắt của em, không muốn em
phải khóc nữa.”
“Tin hay không tùy anh, tôi không sao khóc được nữa, đến cái tuổi hai mươi lăm rồi mà còn có thể khóc sướt mướt trước mặt một người đàn ông
thì có vẻ như đang diễn kịch.”
“Nhâm Nhiễm, em có từng nghĩ, em ép anh vào vị thế rất nực cười hay
không. Anh nói anh yêu em lại bị em khinh bỉ, hoài nghi. Còn nếu anh cám dỗ em thì anh sẽ không bao giờ có được tình yêu của em nữa.”
“Nhưng tôi thật không hiểu, ông quay lại đòi tình yêu của tôi làm gì? Đó là thứ mà hai năm trước anh nhờ Chính Bang vứt bỏ.” Nhâm Nhiễm thắc
mắc, “Chẳng lẽ sau khi gặp lại, ông ít nhiều phát hiện ưu điểm khác của
tôi ư? Điều này tôi thật không dám nghĩ, trước đây tôi yêu ông đến thế
mà chưa bao giờ khiến ông động lòng.”
“Em cảm thấy anh chưa từng yêu em ư?”
“Tôi cũng rất muốn tự an ủi mình, rằng mối tình thời thiếu nữ của tôi không phải là một tình yêu đơn phương. Nhưng càng lớn tôi càng hiểu rõ, ông đã sớm cảnh cáo tôi, tôi giống như con thiêu thân, đích thực quá
chủ quan và đơn phương. May mà thừa nhận điều này nên chấp nhận thực tế
cũng không quá khó khăn.”
“Em hối hận đã từng yêu anh như thế không?”
“Chúng ta đang phỏng vấn nhau sao? Ông hỏi tường tận quá để làm gì?
Tôi còn nhớ trước đây gần như ông đều nhìn thấu tôi, đối với mọi hành vi của tôi, ông đều có lời giải đáp sẵn, không hề tò mò chút nào.”
Trần Hoa nhìn về trước, nói ngắn gọn: “Trước đây anh là kẻ tự đại.”
Nhâm Nhiễm cười to, “Vậy thì bây giờ ông vẫn vậy, đàn ông tự đại vẫn
sẽ tiếp tục tự đại. Tôi không thể tưởng tượng, ông không tự đại nữa thì
sẽ như thế nào?”
Trần Hoa cũng bật cười, “Được thôi, anh nghĩ em đã sớm định dạng anh
trong lòng em, cũng khó trách, khi gặp em, anh đã là một người trưởng
thành. Nhưng lúc chúng ta chia tay, em vẫn còn là một đứa bé, anh bỏ lỡ
thời gian em từ một đứa bé trở thành người trưởng thành, đương nhiên anh rất tò mò.”
“Tò mò này thật kì lạ, nhưng tôi sẽ thỏa mãn ông. Tôi không hối hận.
Tôi đã từng yêu ông, nhưng cái kiểu tình yêu bất chấp hậu quả, không so
đo thiệt hơn đó rất khó tiếp diễn. Ngày tháng ở bên ông, tôi đã dung
túng bản thân cảm nhận một điều mà có lẽ các cô bé trưởng thành trong nề nếp quy củ mãi không có được tôi cảm nhận được bản chất của tình yêu.
Yêu một người không cần lí do, không sợ bị tổn thương, bất chấp thiệt
hại khi phải trả giá.” Xe dừng lại ở một đèn đỏ, cô quay mặt nhìn sang
Trần Hoa, nét mặt bình thản, không hề tức giận, “Giống thiêu thân lắm
phải không? Tôi không cần phải hối hận, chí ít tôi không còn nuối tiếc
khi ở cái tuổi không dám lao vào lửa nữa.”
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, xe lại chạy tiếp, rất lâu sau
anh mới lên tiếng: “Em hoàn toàn không tò mò gì với anh nữa. Nhâm Nhiễm, lần trước khi em ngồi trong xe anh, đã là chuyện của bảy năm trước,
trên đường đi, em không ngừng hỏi anh nhiều vấn đề.”
Nhâm Nhiễm nhớ như in lần đầu tiên hai người ôm nhau, cô ngồi trong
xe anh dạo quanh thành phố H, cô đã hỏi anh nhiều vấn đề ấu trĩ, mong
muốn hiểu được người đàn ông mình yêu qua phương thức một hỏi – một trả
lời. Cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế. “Chỉ có trẻ con mới tò mò quá mức với
người xa lạ, ông cũng biết, tôi không còn là trẻ con nữa.”
“Để anh thành thật với em, trước đây em từng hỏi người yêu đầu tiên của anh như thế nào…”
Nhâm Nhiễm lắc đầu liên tục, ngắt ngang anh: “Tôi không có ý định
trao đổi chuyện đời tư cùng ông. Ông cũng đừng trông mong tôi cũng sẽ
khai báo cuộc sống của tôi tương tự như thế.”
“Thực ra chúng ta có thể nhìn nhận vấn đề theo cách này, cứ xem đây
là báo ứng tuần hoàn, bây giờ em không tò mò về anh, nhưng anh rất tò mò về em. Em không còn tình cảm với anh, anh vẫn còn. Nhâm Nhiễm, chúng ta bắt đầu lại, hãy thử hưởng thụ tình cảm của anh được không? Tin tưởng
anh, những người phụ nữ khác không bao giờ nghe được câu này từ anh.”
Nhâm Nhiễm kinh ngạc và bàng hoàng một lúc, nhưng cô vẫn thu hồi cảm
xúc rất nhanh chóng, cô vẫn lắc đầu, nói cộc lốc: “Tôi phải nói tôi rất
vinh dự không? Thế nhưng điều trước đây khát khao bây giờ dễ dàng có
được, đã không còn hấp dẫn nữa. Tôi chỉ hơi buồn phiền, thật ngại.”
“Không cần phải từ chối nhanh như thế.” Xe dừng lại trước chung cư
của cô, Trần Hoa bật đèn trong xe, “Em suy nghĩ lại rồi hãy trả lời anh, bao lâu cũng không sao.”
“Không cần phải nghĩ ngợi gì nữa, tôi không hứng thú chơi trò yêu đương như thế.”
“Rốt cuộc, em vẫn không tin rằng anh yêu em.”
Cô nhếch miệng, bật cười: “Ông không yêu ai cả, chỉ yêu bản thân
mình. Trần Tổng, người nào khiến ông cảm thấy thú v