
ất mực yêu thương cô.”
Nhâm Nhiễm giống các đứa trẻ lớn lên trong thành thị, cô không tha
thiết với cuộc sống điền viên vùng quê, đối với tình sử lãng mạng của
chàng nông dân và cô chủ, e rằng chỉ tóm gọn trong vài chữ “Chuyện tình
chỉ có trong phim”, hoàn toàn không thu hút cô đọc tiếp.
Nhâm Nhiễm chỉ muốn biết mẹ đang nghĩ gì.
Cô biết, cha là mối tình đầu của mẹ, hai người yêu nhau khoảng hai
năm thì kết hôn, không có sóng gió gì. Nội dung như vậy chẳng trùng lắp
với cuộc sống của mẹ, chắc rằng, mẹ không phải đang tìm đáp áp giải
quyết vấn đề thực tại.
Chẳng lẽ đọc tác phẩm có giọng văn nhẹ nhàng mang tính hiện thực này
có thể giúp mẹ giảm bớt nỗi đau của bệnh tật sao? Có lẽ vậy, điều quan
trọng hơn là để bà không nghĩ đến sự phản bội của chồng.
Cũng có lẽ, chỉ là sự trùng hợp khi quyển sách này chứ không phải
quyển sách khác ở bên cạnh mẹ trong cuối cuộc đời, dù sao thì mẹ làm
việc trong thư viện, lại rất thích đọc sách.
Ý nghĩa này vừa lóe lên, Nhâm Nhiễm tự trách: “Chính bởi mày tuổi nhỏ vô tri, chỉ biết nỗi âu lo và sợ hãi của bản thân, hoàn toàn không phát giác tâm sự của mẹ. Mẹ không những phải một mình chịu đựng cơn dày vò
của bệnh tật, từng bước đi đến cái chết mà phải giữ kín bí mật động trời chỉ vì không muốn làm tổn thương mày. Bây giờ mày lại muốn né tránh,
tiếp tục để mẹ sống trong cô đơn và tuyệt vọng ư?”
Nước mắt tuôn ra từ khóe mắt lăn dài trên má, cô nằm gục xuống giường, vùi mặt vào hai tay khóc lớn.
Sau khi mẹ mất, Nhâm Nhiễm đã nhiều lần khóc đến ngất đi, không những ban ngày tâm thần hoảng hốt cần có Gia Tuấn bên cạnh mà ngay cả ban
đêm, cô cũng thường tỉnh giấc khóc âm ỉ. Nhiều lần, Nhâm Thế Yến nghe
tiếng khóc của con rồi xông thẳng vào phòng ôm chặt cô mà an ủi, ông
muốn cô cảm nhận được vẫn còn có người san sẻ cùng một nỗi đau với cô.
Phải mất khá nhiều thời gian cô mới thoát ra khỏi nỗi đau kinh hoàng ấy, bây giờ, cảm giác tuyệt vọng đó như lại trào dâng.
Điều quan trọng hơn là giờ đây cô đồng thời mất cả tình yêu và lòng
sủng bái với cha, sẽ không thể có người cha như thế xuất hiện để an ủi
cô.
Cô đã trở thành trẻ mồ côi thật sự, chí ít là về mặt tinh thần.
Từ sau khi nghe đoạn đối thoại giữa cha và Quý Phương Bình, cảm giác
cô độc tuyệt đối này mới là sự đả kích lớn nhất đối với cô trong cuộc
sống.
Không biết đã khóc bao lâu, nước mắt đã khô cạn, Nhâm Nhiễm ngồi dậy, cô cảm thấy nếu tiếp tục nhốt mình ở trong kí túc xá chỉ khiến cô thêm u uất và càng khó xua đuổi cảm giác cô độc này. Cô quyết định ra ngoài đi dạo.
Đại học tài chính nằm ở khu sầm uất của Giang Nam, khuôn viên trường
không lớn, cô thẫn thờ dạo bước chậm rãi trên phố. Con đường trước
trường học có đủ loại quán karaoke, quán ăn, tiệm internet, tiệm thời
trang, nhà sách… lúc nào cũng rất đông người, kinh doanh khá rầm rộ.
Đơn thân độc chiếc bước trong dòng người hối hả, cô dần bình tĩnh trở lại. Cô ăn vội một ít đồ bên bên lề đường và tiếp tục đi dạo. Thành phố này vừa bước vào mùa hạ, tuy nhiệt độ tăng dần nhưng vẫn chưa đến giữa
hạ, thi thoảng vẫn có gió lướt nhẹ qua mặt, mát rười rượi.
Cô bước dạo rất lâu đến lúc cảm thấy hơi mệt nhưng cô vẫn chưa muốn
về kí túc xá. Cô lại đi dạo tiếp và nhìn thấy bảng hiệu to đùng của quán cà phê đối diện bên ngã tư đường. Lòng cô đột nhiên gờn gợn, cô vẫy tay gọi taxi. Khi đã ngồi yên trên xe, cô nói: “Đến đường Hoa Thanh.”
Cô xuống xe tại đầu đường Hoa Thanh rồi đi chậm về phía trước, cô vừa gắng phân biệt con đường cô đi lúc trước vừa nghi ngờ trí nhớ của mình. May sao cuối cùng cô cũng tìm được quán cà phê Cửa xanh ngay giữa một
rừng tiệm rửa xe.
Cô đẩy cửa bước vào, bên trong chỉ có một khách hàng. Tô San vẫn như
vậy, ngồi trong quầy pha chế nghe radio đọc báo. Cô nghe thấy tiếng
chuông gió liền ngước đầu nhìn lên, quả nhiên là cô ta nhận ra Nhâm
Nhiễm, nhưng có vẻ hơi ngạc nhiên: “Gia Thông và lão Lý đi ăn cơm rồi,
hai người không hẹn trước sao?”
Cảm giác ngượng ngùng khi bị nhìn thấu tâm sự, cô e dè lắc đầu: “Tôi không hẹn với anh ấy, chỉ muốn đến đây uống cà phê.”
Tô San buồn cười nhưng cũng không nói nhiều: “Hôm nay phục vụ Blue Mountains.”
Nhâm Nhiễm cười: “Bây giờ nào còn bán cà phê Blue Mountains thật nữa.”
Tô San bật cười, cô nàng có làn da trắng mịn vô cùng, gương mặt sắc
nét toát lên nét đẹp của người phụ nữ chín chắn, dễ làm say lòng người
khác. Chỉ lạ nụ cười của cô nàng vẫn rất ngây ngô, có lẽ tuổi không hơn
Nhâm Nhiễm bao nhiêu. “Em biết nhiều hơn chị, lão Lý cũng thường nói,
chính xác phải gọi là “Blue Mountain Blend”, nó chẳng liên quan gì đến
Blue Mountains của Jamaica cả. Nhưng ai lại để ý đến tí khác biệt này
chứ, phân biệt quá kĩ để làm gì, thật là kì lạ!”
Kiến thức về cà phê của Nhâm Nhiễm được góp nhặt từ những buổi nói
chuyện phiếm của cha mẹ, còn cô thì không kén chọn: “Cám ơn, cho em một
tách nhé.”
Một lúc sau, vị khách duy nhất trong quán cũng tính tiền rồi ra về,
Tô San pha tách cà phê bê đến chỗ cô rồi chạy nhanh về quầy nghe điện
thoại. Dù giọng nói được nén lại rất nhỏ nhưng vẫn ngh