
thừa nhận nó hay không. Cho
nên tôi trốn tránh, mặc cho tình thế phát triển, mặc cho Trần Dũng áy
náy đến phát điên, tôi không nói gì, bất động đứng một bên, lạnh lùng xa cách, kéo dài hơi tàn.
Ngày nào cũng thế này mãi thì không được, hết nóng lại lạnh, tôi cảm
thấy mình sắp bị tâm thần phân liệt rồi, may là ngày mai mọi thứ sẽ chấm dứt, không thể bỏ nhà hàng mà đi quá lâu, Trần Dũng đã đi một tuần, đến lúc phải trở về. Không hề có ý đuổi người, nhưng nói thật, Trần Dũng đi làm thể xác và tinh thần của tôi thả lỏng, rốt cuộc anh cũng đi rồi!
Buổi tối nay hẳn là buổi tối cuối cùng của chúng tôi. Dã tính không kìm nén, điên cuồng hết mức.
Tôi thở dài, chấm dứt những ý nghĩ lộn xộn, xoa bóp thắt lưng, chuẩn
bị uống nước rồi đi ngủ, nhưng vừa buông cái ly đã bị tiếng động đột
ngột vang lên làm phiền.
Ring ring ring... Tuy rằng để chế độ rung nhưng tiếng vẫn to, trễ thế này rồi, ai gọi? Nhón chân đi qua, tôi cầm lên nhìn vào màn hình, cắn
môi, là Lý Hải Phi! Một tuần không thấy động tĩnh, lựa lúc đêm hôm khuya khoắt gọi tới, anh ta muốn gì đây? Tôi trốn vào toilet, đóng cửa rồi ấn nghe, không biết nên nói cái gì, chỉ đơn giản giữ mình bình tĩnh, chờ
anh ta nói chuyện.
"Ân Sinh, em đang ở đâu? Anh muốn nói chuyện với em, thật ra anh,
anh...". Ngữ khí cô đơn ngập ngừng, có lẽ anh ta đang lựa chọn từ để
nói, nhưng dường như đang do dự không dứt. Rốt cuộc, đầu bên kia phát ra tiếng than nhẹ, thay đổi hoàn toàn, biến thành giọng khách sáo. "Gần
đây vội quá, chưa gọi điện cho em được, mấy ngày nay em sao?".
"Chuyện hôm đó, xin lỗi em". Anh ta thành khẩn giải thích, thêm vào
một câu. "Lúc ấy uống nhiều quá, ngại ghê, Ân Sinh em đừng giận".
Lý Hải Phi có thể xin lỗi, tôi nên vui mới đúng, nhưng chỉ bề ngoài
mà thôi, trong lòng tôi cuồn cuộn chua xót, đầu đau, lòng đau, cả người
đều đau. Thật sự muốn cúp điện thoại ngay lập tức, bất quá đó không phải cách, lễ nghĩa cơ bản trong xã hội không cho phép tôi làm điều đó,
trong tình huống này, tôi phải 'lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau'. Có
khó chịu cũng phải nói.
Tôi hít sâu, khóe miệng nhếch lên, dùng giọng điệu tinh quái trả lời
anh ta. "Ai da ngài thì có chỗ nào không đúng chứ, không có việc gì,
ngày đó em cũng uống say lắm, làm sao về ký túc xá cũng không biết, đúng rồi, nếu có chỗ nào thất lễ thì Hải Phi anh bỏ qua nhé".
Sau đó còn nói thêm mấy câu khách khí vô nghĩa mới gác điện thoại, tôi ngồi trên bồn cầu một mình ngẩn người.
Đêm đã khuya còn gọi điện thoại tới, Lý Hải Phi, anh muốn làm gì? Chỉ một hạt giống mọc mãi không thành cây mà đáng giá để anh khẩn trương
muốn cắt đứt nó như vậy sao? Chẳng biết vì cái gì, tôi thấy cực kỳ tức
giận, sao tôi phải hao tâm tổn trí vì một cuộc điện thoại kì quái cơ
chứ?
Lắc đầu đứng dậy, không nghĩ nữa, ngủ!
Tôi đẩy cửa đi ra, ngẩng đầu, giật mình chết khiếp, Trần Dũng đang
trần như nhộng đứng ngoài cửa toilet, mặt không chút thay đổi, tay nắm
chặt thành đấm. Trời đất thiên địa, hù chết người ta!
"Khụ khụ khụ, anh, anh tỉnh rồi". Tôi không biết nói gì cho phải, xấu hổ cười gượng, chỉ muốn chạy trốn cho mau lẹ. "Anh chờ đi vệ sinh? Ừm,
em đi xong rồi, anh đi đi".
Lách thân qua, không xong, tôi bị Trần Dũng bắt, ép chặt vào vách
tường không cho đi. "Ai ai, anh làm sao...". Anh không cho tôi nói hết,
cúi đầu cắn một phát lên cổ tôi thật hung tợn.
Đau! Máu cả người tôi dồn lên não, tôi nghĩ Trần Dũng điên rồi, người cắn cổ tôi không còn là ông chủ Trần của nhà hàng, mà là ma sói trong
đêm trăng, là ác quỷ ăn thịt người.
"Anh, anh!". Không kịp kêu to, Trần Dũng nâng chân của tôi lên, tức
giận kiên quyết ấn thứ đó vào, không chừa nửa con đường sống.
A! Tôi đau muốn khóc, nơi đó còn chưa đủ ướt, không hề chuẩn bị, anh tiến vào như một thứ vũ khí giết người.
Một lần, hai lần, ba lần... Tường gạch sau lưng lạnh như băng, người
đàn ông đang ép chặt tôi vào mình thì nóng hổi, tôi bám vào cánh tay của Trần Dũng, khóc không thành tiếng.
"Của tôi, của tôi, là của tôi!". Anh rít gào, nhắm mắt lại xâm nhập
liên tục, điên cuồng như dã thú, đầu của anh cúi xuống, có vẻ muốn hôn
lên vành tai tôi, nhưng khi chạm vào hai má tôi ướt đẫm thì dừng lại,
ánh mắt hoảng hốt mở ra, nhìn chằm chằm hai hàng lệ. "Ân Sinh, anh...".
Nước mắt khiến anh bừng tỉnh, tuy rằng dục vọng chưa tan, nhưng không thể tiếp tục, anh chậm rãi rút lui, nhẹ nhàng ôm tôi thật chặt, tim đập vẫn còn thình thịch như vũ bão, Trần Dũng vùi đầu vào tóc tôi, im lặng.
Một lúc sau, anh rầu rĩ nói. "Anh xin lỗi, anh xin lỗi". Lời này, có
vẻ muộn rồi. Tôi còn đang đau đớn, ngay cả óc suy nghĩ cũng tê dại,
không thể trả lời câu xin lỗi của anh, tay cũng vô lực, chỉ có nước mắt
là chảy ra liên tục, từng giọt từng giọt.
"Sao lại khóc?". Đỡ lấy mặt tôi, chùi đi nước mắt, con quỷ vừa khôi
phục hình người lập tức dịu dàng vô cùng. "Em đừng khóc, đừng khóc, anh
chỉ là, chỉ là...".
Xuyên qua tấm màn nước lòe nhòe, tôi nhìn mặt anh, trong óc mơ màng
suy nghĩ : thì ra Trần Dũng khi ão não thì thế này đây, mày nhíu, mắt
sụp, chẳng đẹp chút nào.