
y, chỉ
còn hành lá, ngay ở cửa đó thấy không, cái bịch nhựa màu trắng đó".
Tôi bước qua, nhấc cái túi trên mặt đất lên, thôi thì làm vậy, phân
cho anh nhiệm vụ lặt hành, tôi đi rửa tay rồi cùng làm bánh. Trong lúc
làm, chẳng ai nói gì. Vậy cũng tốt, vốn chỉ gặp nhau vì nể tình đồng
hương và hoài niệm món ăn quê nhà, ngoại trừ ăn cơm ra thì không nên làm chuyện vô nghĩa khác.
"Em đó, chưa bao giờ chịu lặt hành, bảo sẽ bị dính mùi lên tay, sao
không thương tiếc tay người khác cũng hôi mùi hành". Khẩu khí oán giận,
nhưng bàn tay chuyên cầm dao mổ đó lại không ngừng lặt, anh cười ha ha
mở chuyện, hoàn toàn vui vẻ tự đắc. Giống như chúng tôi đã quay lại rất
nhiều năm về trước, hai người yêu nhau gặp gỡ, bận rộn nấu ăn, bầu không khí ngọt ngào, mùi thơm bay khắp gian bếp thúc đẩy con người ta mau tay hơn, cho dù ngẫu nhiên trêu ghẹo, thỉnh thoảng chen vào một câu chuyện
phiếm, tâm vẫn là im lặng.
"Anh chưa từng nghe qua sao, thục nữ phải tránh xa phòng bếp, tay thì bay đầy mùi hành, đại ca nói em phải làm sao giả bộ tiểu thư đoan trang chứ".
Cảnh giác giải trừ, anh thả lỏng, tôi cũng thả lỏng, nhàn nhàn hay nói giỡn, chỉ cần đổi đề tài thì tôi cũng sẽ pha trò.
"Gì chứ, bộ tiểu thư không phải là người, không ăn không ngủ không đi vệ sinh a?". Anh ta cười, huơ hành về phía tôi. "Cũng chỉ có mình anh
bỏ qua tật xấu đó của em thôi, đổi người khác thử coi, nha đầu em sẽ bị
người ta càm ràm đến mệt, đời này không có cách nào khác...".
Ý thức được điều gì, gương mặt trắng sữa đó đột nhiên tắt nụ cười,
tiếng huyên náo im bặt, ánh mắt anh ta nhìn về phía tôi sớm đã không còn đặt ở bàn tay nhào bột nữa, nó tiến lên trên, ánh mắt nghi hoặc lo sợ,
sau đó cả hai chúng tôi cùng xấu hổ. Chuyện cũ là mìn ngầm, ai dẫm lên
thì chết trước. Lý Hải Phi, ai bảo anh vượt qua ranh giới.
Không ai nói gì nữa, căn phòng nhỏ xíu chỉ còn lại trầm mặc. Thời
gian vài giây trôi qua, mắt thấy đống hành màu xanh đậm hết đảo qua lại
đảo lại, mỡ hành thơm ngon sắp bị biến thành bùn hành, tôi không đành
lòng, nghĩ có lẽ anh ta cũng không phải cố ý đâu, đang định há miệng
đánh vỡ cục diện ngượng ngùng thì lại bị người ta giành trước. Lý Hải
Phi rốt cuộc cũng nói, ngữ khí kiên quyết, trong nhiệt liệt có phần
nghiêm túc. "Ân Sinh, anh...".
"Em, em đi coi thử còn dầu nành không, không có dầu thì còn làm gì
được nữa". Bản năng sợ hãi trỗi dậy, tôi chỉ muốn trốn mà thôi.
"Ân Sinh!". Thấy tôi trốn tránh, anh bắt đầu kích động, ném hành đi,
anh chạy về phía tôi, áo sơ mi trắng phản quang sáng rỡ như có nắng
xuân, ánh mắt anh không được bình thường.
"Hải Phi, dầu, dầu, dầu không đủ, em đi...".
Muốn chạy ư, không được, anh ta ôm cổ tôi, vùi đầu vào gáy tôi, thở
dốc. "Ân Sinh! Ân Sinh à! Em nghe anh nói đi, em ly hôn, anh chia tay
với An Kì, chúng ta sẽ sống như trước đây, ở bên nhau, ở bên nhau được
không em?".
Vai trái của anh dựa vào sẽ thoải mái hơn vai phải, trong rất nhiều
thứ yêu thích của cuộc sống, tôi thích nhất là được tựa vào vai trái của anh, đếm nhịp tim anh đập : một nhịp, anh yêu em, hai nhịp, anh yêu em, ba nhịp, anh yêu em... Sau đó, vùi vào lồng ngực anh, cười thỏa mãn.
Nhưng bây giờ, phần tình cảm đó đã bị tôi đóng băng, bị tôi quên
lãng, bị tôi khóa sâu vào đáy tâm hồn, còn anh? Vẫn ôm, tim vẫn đập, chỉ khác là tôi sẽ không cười nữa.
Đôi môi kề bên má, suy nghĩ ngưng lại, ngón tay vẫn nồng mùi hành xoa lên mặt tôi, gương mặt có chút sạm màu. Tôi mơ hồ ngửi được mùi nước
hoa Channel, tôi không nói nó không thơm, chỉ là nó không hợp với anh,
không thể so sánh với mùi Bích Sóng.
Bích Sóng? Bích Sóng! Cái tên này là chốt, cùng với nụ cười híp mắt
của ai đó, vừa mở nút bao hình ảnh liền ào ạt tuôn trào, chưa đến hai
giây từng mảnh ký ức đã gào thét vỡ òa : Trần Dũng cười tươi, Trần Dũng
nhăn mặt, Trần Dũng ôm tôi vào lòng, mặc cho nước mắt tôi nhòe ướt áo
anh, Trần Dũng dịu dàng bôi thuốc cho tôi, miệng thổi nhè nhẹ lên vết
thương...
Đủ! Quá đủ! Tôi mở to mắt, cả thế giới này là Trần Dũng!
"Tôi muốn bay xa, bay đến phương trời miền nhiệt đới...".
Tiếng chuông điện thoại mới đổi vang lên thổi tan màn sương mù, tôi
nhân cơ hội giãy tay người kia ra, sửa lại tóc tai, ngón tay chỉ lên
bàn. "Điện thoại, điện thoại".
Tôi cúi đầu, tránh mọi tiếp xúc bằng mắt có thể, ấn nghe. "Alo?".
"Chị dâu, là em".
"Ai?".
Hơn ba tháng không ai gọi tôi như thế, giờ đột ngột nghe có chút không quen.
"Em, Tiểu Kiếm".
Sao lại là cậu ta, tiểu tử này làm sao biết số di động của tôi?
"Chị dâu, em tìm chị suốt mấy hôm nay, chị mau về đi, anh Dũng xảy ra chuyện rồi!".
"Cái gì!".
"Anh Dũng gây tai nạn giao thông trên đường từ ga về nhà, xe anh ấy đâm vào một chiếc Charade Đài Loan, chị yên tâm, anh ấy không
sao cả, nhưng lái xe bên kia bị thương, xuất huyết trong, hôm nay đã mổ
lần hai, cậu bồi bàn ngồi cùng xe với anh ấy, là cậu nhóc Lượng Lượng,
bị vỡ lá lách, cầm cự đến hôm qua vẫn phải cắt bỏ, vừa mới tỉnh lại".
... Trời nắng bỗng có sét đánh xuống, đầu tôi ong ong, muốn hỏi hiện
tại Trần Dũng thế nào