Disneyland 1972 Love the old s
Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323741

Bình chọn: 8.5.00/10/374 lượt.

nhưng mở miệng vẫn nói lời ghen tuông được. "Lâm

Mi đâu? Cô ấy không ở đó sao?". Nói xong lại hối hận, tốt xấu gì cũng

còn danh phận vợ chồng, trong cơn khốn đốn không lo lắng cho an nguy của người ta mà còn cố tình gây sự, đúng là vô tình bạc nghĩa.

Mặt tôi nóng lên, ngượng ngùng, hy vọng có thể phân bua một phần,

nhưng khi định giải thích thì mới nhận ra ghen tị oán hận có nói thế nào cũng chỉ là ghen tị oán hận thôi.

"Gì? Liên quan gì đến cô ta?". Không biết tôi khó xử, Tiểu Kiếm vội

vã ngắt lời, phản bác. "Cô ả thiếu đạo đức đó, tống tiền anh Dũng còn

làm được, nếu anh ấy không ngại thì đã lôi cô ta ra tòa, hận cô ta còn

không hết sao có thể liên lạc với cô ta được, hơn nữa cô ta khôn lanh

lắm, thấy có chuyện không may là chạy còn nhanh hơn thỏ, em nói thật với chị, con người cô ta...". Tiểu Kiếm đột ngột dừng lại, nhận ra mình hớ

miệng, hùng hùng hổ hổ biến thành sợ hãi. "Chị dâu, anh Dũng chưa kể cho chị nghe sao?... Chị dâu à?".

Tôi không trả lời, thậm chí không thể thốt ra tiếng, từng chùm pháo

nổ đùng đoàng bên tai biến tôi thành đứa câm điếc, kinh ngạc cầm điện

thoại, cho đến tận khi cúp máy, tôi vẫn trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn

mọi thứ, nhìn đến khi nào vạn vật hóa hư không thì thôi.

"Ân Sinh!". Anh ta lay vai tôi. "Xảy ra chuyện gì?".

Đúng vậy, xảy ra chuyện gì? Một câu hỏi, đầu óc bắt đầu rung chuyển : Trần Dũng nợ tiền, Trần Dũng đâm xe, Trần Dũng gặp tai nạn, Trần Dũng

không ở cùng Lâm Mi, chuyện gì đã xảy ra đây?

Lòng tôi bốc lửa, từng chút từng chút một cháy lan khắp mọi thứ. Chờ

bình tĩnh lại, tôi đẩy người trước mặt ra, nghiêng ngả lảo đảo đến tủ

quần áo, nhét mọi thứ vào vali, nhưng lại bị anh ta ngăn cản.

"Ân Sinh, em đừng làm anh sợ".

Tôi ngẩng đầu, gạt tay anh ra, ánh mắt đỏ hồng. "Hải Phi, em, em phải quay về".

"Sao?". Anh ta đóng vali lại, không cho tôi động đậy. "Sao lại thế này, em từ từ kể anh nghe".

Tôi đưa tay ôm mặt, nuốt nước bọt, giọng run rẩy. "Anh ấy gây tai nạn giao thông, chết người rồi".

"Chết rồi ư?".

"Đang trong phòng mổ".

"Bệnh viện nào?".

"Bệnh viện số năm".

Buông tay, anh không ngăn nữa, không nói gì rút điện thoại ra ngoài

sân phơi đồ gọi, khi quay vào, mặt anh đanh lại như sắt thép. "Anh ta có mua bảo hiểm tai nạn xe cộ không?".

"Không, chỉ mua bảo hiểm đi lại thôi, trước lúc về nhà anh ấy còn nói chưa đóng đủ, về sẽ đóng cho xong".

"Hiểu rồi". Câu trả lời của tôi giúp anh ta hạ quyết tâm, chỉ đáp lại có thế, Lý Hải Phi nhăn mặt trực tiếp ném vali của tôi vào tủ. "Ân

Sinh, em không được về".

"Cái gì?". Tôi không hiểu, vì sao tôi không được về?

"Anh có bạn làm việc ở bệnh viện số năm, vừa hỏi sơ qua, người bị đâm trúng 45 tuổi, xuất huyết màng não, đã lâm vào hôn mê sâu, đang cắm máy thở, không có dấu hiệu tỉnh dậy, ngày hôm qua có hai chỗ tiếp tục chảy

máu, phải mổ lần hai, nhưng vì mất quá nhiều máu nên khả năng thành công không cao".

Một đống thuật ngữ ngành y làm tôi lùng bùng, chỉ có sáu chữ cuối là

rõ nghĩa : khả năng thành công không cao. Vậy chẳng phải là... Tôi lắc

đầu, không muốn nghĩ đến đó, tôi lại xoay người lôi vali ra, nó ở phía

sau, hận chính mình sao không có tay dài hơn.

"Ân Sinh!". Anh ta lại tiếp tục ngăn cản, anh nhìn tôi, ánh mắt vô

cùng nghiêm túc. "Em quên em đã nhận công tác chính thức ở đây sao, vừa

nhận công tác đã bỏ đi là không được".

Vì công việc ư? Cái cớ đó gượng ép quá đấy, nhưng tôi không lòng dạ

nào nghĩ lại, lách qua anh, tiếp tục thu dọn hành lý, vừa làm vừa nói.

"Không tốt cũng phải nghỉ, Hải Phi anh đừng lôi kéo em nữa, em phải về,

phải về ngay".

"Không được!". Cuối cùng anh ta cũng nổi nóng, đoạt lấy vali ném ra xa, rống lên. "Em nghe lời đi, đừng giả bộ ngớ ngẩn!".

Tôi chưa từng thấy Lý Hải Phi tức giận như vậy, vốn đã sốt ruột còn

thêm phần sợ hãi, nước mắt bắt đầu không khống chế được ào ào tuôn ra.

Thấy tôi khóc, anh ta thở dài bỏ cuộc, vò tóc, Lý Hải Phi ấn tôi ngồi

xuống giường, thanh âm dịu đi. "Vừa rồi anh hoảng quá, đừng khóc, đến

đây, lau nước mắt đi". Khăn tay bịt kín tầm mắt, lau xong nước mắt cho

tôi, anh ta ôm lấy tôi trầm tư một hồi lâu, chậm rãi mở miệng, thành

khẩn. "Ân Sinh à, ngày trước em thường hỏi anh vì sao ba năm không chạm

vào em? Đồ ngốc, sao không suy nghĩ gì cả, đương nhiên là vì em. Khi đó

chúng ta nghèo, cho dù yêu em say đắm cũng không thể tỏ ra, chỉ muốn bảo vệ em thật tốt, chính là không biết phải làm thế nào, cho đến một ngày

anh nghe đồng nghiệp bàn luận với nhau : một cô công nhân bị thai ngoài

tử cung, khi đưa tới đã hấp hối rồi, mới 20 tuổi thôi, bạn trai cô ấy

đứng ngoài cửa khóc tới té xỉu, thật ra nếu bọn họ đến sớm hơn một chút

đã không có việc gì, nhưng do không có tiền nên cuối cùng đành chấp nhận cái chết. Lúc ấy anh nghĩ, anh hiểu được mình nên làm gì, bảo vệ em

nghĩa là không thể chạm vào em, trừ phi công thành danh toại, nếu không

sẽ không chạm vào, có khó chịu cũng không thể chạm vào".

Tôi nhúc nhích người, muốn tránh khỏi, chuyện tám trăm năm trước nghe không thấy thoải mái lắm, giống như cơn mưa bỗng đổ xuốn