
Gian nan nhấc tay, tôi muốn chạm vào miệng anh, hy vọng nó cong lên như mọi khi, để người chồng đẹp trai của tôi trở
lại.
"Ân Sinh!". Tay tôi bị bắt lấy, hai cánh tay to lớn ôm chầm tôi vào
trong ngực, Trần Dũng run rẩy vội nói. "Ân Sinh, về đi, chúng ta về nhà
được không, từ nay về sau chúng ta không cần gì nữa, sống thật kiên
định, anh, anh nhất định đối xử tốt nhất với em, cái gì cũng nghe em,
được không?".
Sau đó anh nói gì thêm thì tôi nhớ không rõ lắm, tôi mệt mỏi, mệt đến không thể giữ lâu hơn được, trút hết sức lực. Thân thể và tinh thần
song song mệt mỏi, khiến người ta khốn đốn cực độ. Hình ảnh cuối cùng
tôi thấy được là đôi mắt anh, chui vào lòng anh, tôi nói nhỏ. "Anh Dũng, em mệt quá, em muốn ngủ".
Sau đó, mọi thứ đều tĩnh lặng, thần Ngủ giáng lâm.
.
.
.
Ngày hôm sau ngủ dậy muộn, tôi trợn mắt nhìn kim đồng hồ, chỉ cách
giờ tàu chạy có một tiếng, cuống quít lên thì làm gì còn có tâm tư đi
quản chuyện ân oán gút mắc, hai người lật đật thu dọn hành lý không kịp
thở, tung cửa chạy đi.
Chạy hết tốc lực đến nhà ga, bên trong đã bắt đầu kiểm vé, tôi tính
không đi tiễn, anh cứ nhất quyết bắt tôi mua vé sân ga, cùng nhau đi
vào, còn bày đặt 'đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên'. Xì, cũng không phải
Tây Du Ký, đưa Phật cái gì, Tây Thiên cái gì!
Xong xuôi mọi thứ, chúng tôi không còn bao nhiêu thời gian sót lại,
một người bên trong toa, một người đứng ngoài cách nhau tấm kính thủy
tinh, nói không được, cười cũng không xong.
Cứ đứng như thế thật sự khó chịu, tôi nghĩ rằng dù gì cũng đã dàn xếp xong, tôi có ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, vẫy tay ra hiệu cho Trần
Dũng, ý bảo tôi đi trước. Nhưng anh mặc kệ, đứng lên đập cửa sổ, nhấn
gọi di động. Thật sự gần ngay gang tấc còn gọi di động làm chi?!
Tôi không đừng được, phải ấn nghe, vừa áp vào tai đã nghe giọng Trần
Dũng truyền tới. "Không được, bà xã, em phải cho anh một câu trả lời
chắc chắn, nếu không một mình anh không yên tâm được".
"Gì?".
"Tối qua anh nói với em rồi, em... Em sẽ trở về phải không?".
"Cái này... Để em suy nghĩ kỹ đã". Vẫn câu trả lời có lệ, không chút thành ý.
"Ân Sinh!". Anh quát, trừng mắt giận dữ nhìn tôi qua ô kính cửa, thái độ hiển nhiên không hề hài lòng. Nhìn Trần Dũng như thế tôi cũng bực
lắm, mắc mớ gì cứ phải bắt tôi về, người ta đã trốn được anh đến đây
rồi, xem anh trừng ai?
"Làm chi, không phải đã nói cho anh là được thăng chức sao, lúc nào cũng về về về, thất nghiệp cho anh nuôi!".
"Em!". Anh bị tôi trách móc, nhất thời nói không nên lời, bàn tay đặt trên kính hết nắm lại mở, cuối cùng siết lại thật chặt. "Ân Sinh, em
không quay về, là vì anh ta chứ gì". Ngữ khí xót xa, giống như tiếng âm
truyền từ địa phủ.
"Cái gì?". Tim đột nhiên nhảy lên, trán đổ mồ hôi, tôi bắt đầu khẩn trương.
"Em không quay về là vì người đàn ông lái chiếc Camry đó, anh ta
chính là Lý Hải Phi phải không? Lúc chúng ta kết hôn, phong bì lớn nhất
là của anh ta, hôm anh đến, người lôi kéo em ở trước tòa nhà cũng là anh ta, nửa đêm gọi cho em, khiến em ngẩn người bất động là anh ta, có phải không?". Dừng lại, anh lạnh lùng hỏi. "Ân Sinh, em nói dối anh, định
nói dối đến khi nào?".
Ầm! Cơn mưa đá rầm rập đổ xuống, ném thẳng những viên đá to tướng vào tôi, không kịp đề phòng, tôi rét lạnh thấu xương, lạnh đến nội thương.
Thì ra, từ lúc kết hôn, anh đã có nghi ngờ, thì ra, anh biết toàn bộ!
Tôi nắm điện thoại như nắm quả bom hẹn giờ, lắng nghe giọng nói tàn
khốc của Trần Dũng phát ra, cảm giác chính mình bị ép vào đường cùng,
không thể lùi được nữa. Mấy ngày nay giả ngây giả ngô, hết trốn lại
trốn, cuối cùng vẫn không thoát được. Được rồi, tôi đã kiệt sức, nếu
phải lật ngửa ván bài, thì cả hai chúng tôi hãy cùng lật đi!
Nhẹ nhàng, tôi cũng nói. "Anh Dũng, anh nói em sao không coi lại mình, anh có trong sạch không?".
"Em đã gọi điện cho chị Kim. Trước đó nữa, em còn gặp ông Lưu bếp trưởng".
"Anh Dũng, chuyện của anh, em đều biết, thậm chí còn thấy tận mắt anh đưa sổ tiết kiệm cho Lâm Mi, trong đó có ít nhất mười vạn".
"Lâm Mi quả nhiên xinh đẹp, ngay cả lúc anh khen em, thật ra em cũng
không thể nào so sánh với cô ấy, anh và cô ấy, cả hai rất xứng đôi".
"Chỉ là, anh không nên dối gạt em, anh yêu cô ấy, muốn cô ấy, cả hai
muốn ở bên nhau sao cũng được, nhưng đáng ra anh không nên dối gạt em".
"Lúc trước em thật khờ dại, tính trốn đi nơi khác để ít nhất ở mặt
ngoài chúng ta vẫn là vợ chồng, ít nhất trong lòng lẫn nhau vẫn có khái
niệm 'mong chờ'. Nhưng nhìn hiện tại, đó mới là sai lầm của em, lẽ ra em phải chấm dứt khi mọi thứ vẫn còn đang đẹp đẽ, lẽ ra phải buông tay".
"Về phần Lý Hải Phi, mặc kệ anh có tin hay không, em và anh ta không
có gì với nhau cả, bất quá chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa,
vì nếu hôn nhân đã tan vỡ thì giải thích cũng dư thừa...". Tôi nghẹn,
thân thể đau đớn vô cùng, giống như ruột gan đều bị bóp nát, từng hơi
thở rời khỏi miệng mang theo mùi máu tanh.
Xa xa, còi tàu réo gọi, đoàn tàu nặng nề chậm rãi lăn bánh, phát ra
tiếng xình xịch đều đặn. Đứng ở sân ga, nhìn