
rằng không diễn tả hết ý nhưng cũng coi như thét ra lửa. Mà sao anh lại cười? Tiếng cười
ha ha đầy sung sướng vang vọng khắp bầu trời lả tả tuyết, những cơn gió
mang tiếng cười đó đi xa thật xa.
"Bà xã, chồng em thân thể cường tráng, đừng nói chạy khỏa thân, bơi
mùa đông cũng không vấn đề gì, chỉ là...". Dừng lại chỉnh tư thế, ôm tôi càng chặt hơn, cúi người nói thầm bên tai tôi. "Chỗ đó, em có dám cho
người ngoài nhìn thấy không?".
Xì xì xì! Người này bại hoại không đứng đắn! Nhưng mà... Đúng là tôi không nỡ....
"Dính tí tuyết thôi, mùa này trời tối nhanh, nếu anh không ra đón em, lỡ xảy ra chuyện gì...".
Anh bỗng ngập ngừng, cánh tay ôm tôi cứng lại, sau một lúc mới đổi
giọng trở về trạng thái thoải mái. "Lần này sốt ruột quên mang, Ân Sinh
đừng giận, lần sau ông xã nhớ đội mà".
Tôi biết làm sao, dù anh chưa nói hết nhưng có kẻ ngốc mới không nhận ra, sợ hãi và áy náy đã biến thành tâm bệnh của anh, và vì anh, tôi
cũng vậy. Anh Dũng, đừng tự trách nữa được không, đừng căng thẳng nữa,
sự chăm sóc đó không phải thứ em muốn, chúng ta chỉ là những người bình
thường thôi, không cần cử án tề mi như vậy, tình cảm mà quá câu nệ sẽ
khiến người ta không thoải mái.
"Xí, em mới không thèm tức, anh mà cảm thì tự kiếm tiền đi khám đó".
Vỗ túi tiền, bổ sung thêm. "Em không có tiền đâu, không có đồng nào hết
trơn!".
Tôi là người rất xấu, có lòng đút cho tôi ăn tôi còn ngại mệt, tôi
mặc kệ, tôi ghét không khí thiếu tự nhiên, tôi thích nói thẳng.
"Rồi rồi rồi, đến lúc đó tự anh đi khám, chỉ cần em không giận thì cái gì cũng được".
Ai da còn cười nữa, đúng là bó tay với anh mà. Bất đắc dĩ nhún vai,
hoàn toàn buông tha chống cự, anh thuộc loại gián đánh không chết, da
mặt sớm dày hơn tường đồng, nói cũng thế. Miễn đừng để anh bị cảm là
được. Niếp Ân Sinh khẩu xà tâm phật, mày đó, hết thuốc chữa!
Hai mươi phút sau, trời nổi gió, tuyết rơi dày, trong căn phòng nhỏ ấm áp như xuân.
"Tờ tiền đó vừa thấy là biết ngay tiền giả, còn dám bỏ vào nộp, rõ
ràng là cố ý lừa ông chủ không hiểu tài vụ". Từ từ bày đồ ăn ra bàn,
nhàn nhã, tôi kể cho anh nghe chuyện hôm nay đi làm gặp phải.
"Cũng không hẳn, chẳng phải em nói hai vợ chồng họ nháo ly hôn sao,
ai biết còn có gì trong đó". Anh gọt lê, đáp. Trần Dũng cũng giống tôi,
rất nhàn.
"Lệ Hoa nói nó có thể giúp em liên hệ một công việc khác, em tính
hoàn tất công việc tháng này rồi nghỉ, đỡ phải dính vào rắc rối, mất
công mình lại trở thành người chịu thiệt".
"Cũng nên nghỉ, nhưng người em còn chưa bình phục toàn bộ, bình
thường đi làm đã là nhiều rồi, kiếm việc khác làm gì, lỡ đâu mệt hỏng
rồi thì biết làm sao".
"Em khỏe rồi mà".
"Phải không, anh không thể mạo hiểm, em vẫn ngoan ngoãn làm công việc hiện tại thì hơn".
Tôi biết ngay đề tài này không được hoan nghênh, thím Trần nhà tôi
chim sợ cành cong, cực lực phản đối tất cả những công việc khiến tôi vất vả, chỉ cần nhắc tới là giống như đạp trúng đuôi của anh vậy.
Tôi bĩu môi khinh thường, ghét bỏ lý do thoái thác của thím Trần,
người này gần đây giữ tôi chặt lắm, không được nhảy không được xào rau
không được lau chùi nhà cửa, thậm chí ăn uống điều độ giảm béo cũng
không cho, tóm lại một câu : đồng chí Trần Dũng đang muốn vỗ béo tôi
thành heo. Nằm viện nửa tháng mà lên tới bốn kí, cứ theo đà này thì đến
mùa thu là xuất chuồng được rồi.
Cúi đầu, tự giễu : người ta cung phụng mình như lão thái gia mà mày
còn chưa thỏa mãn, Niếp Ân Sinh, có ai không biết tốt xấu như mày không?
Thôi bỏ đi, từ từ sửa sai, đổi đề tài, chúng tôi tiếp tục.
"Anh Dũng, hôm nay em gặp Lệ Lệ". Tôi vặn nước rửa đồ ăn, tay không
ngừng miệng cũng không ngừng, kể từng thứ nhỏ nhặt trong suốt một ngày,
mặc kệ nó thú vị hay vô vị, hữu dụng hay vô dụng, cứ nói. Thật nhàm chán phải không? Nhưng đây là trao đổi, là thứ quan trọng nhất của cuộc sống vợ chồng. Trước kia tôi không hiểu, cứ nghĩ vợ chồng trao đổi hẳn là
lãng mạn như trong tiểu thuyết vậy : không cần nói không cần làm, sinh
nhật bạn, chỉ cần một ánh mắt của bạn là anh ấy sẽ hiểu – à, sinh nhật
vợ, nên tặng vợ chiếc váy tím cô ấy từng liếc mắt thấy trong lần dạo phố trước. Chồng bạn là tổng biên tập tạp chí Mode sao? Hay bạn nghĩ anh ấy là giun đũa trong bụng bạn? Nếu không thì phải thành thật nói ra : anh
đi cửa hàng X, quầy X chuyên bán váy áo, là chiếc áo ABC, khi đi nhớ
mang thẻ thành viên có thể tiết kiệm 10%.
Đàn ông rất chậm hiểu, bạn phải chỉ dẫn cho anh ấy từ từ. Chẳng ai là con giun trong bụng ai cả, sống lâu dần mới thành thói quen, tình huống gì cũng phải kể, tâm sự chuyện nhà, từng chuyện từng chuyện cứ kể hết
đi, đừng giấu giếm gì cả. Đó mới là cuộc sống thật.
"Lâu quá không gặp, cô ấy thế nào rồi?". Anh nhận lấy đồ ăn trong tay tôi, đứng giữ bên vòi nước, vừa hỏi vừa rửa, chỉ một lúc là nước lạnh
đã muốn đông cứng tay anh thành củ cải. Nước hẳn là rất lạnh? Từ lúc
chuyển đến căn hộ nhỏ này, không có tiền lắp máy nước nóng, mỗi ngày
chúng tôi đều tranh nhau làm mấy chuyện nhà rửa đồ ăn giặt giũ quần áo
phải tiếp xúc với nước lạnh, lần n