
chân (nếu chân bạn không dài một mét mười hai như
Thanh Hằng). Tôi với nó làm hàng xóm đã cả chục năm, nhưng chẳng bao giờ để ý
cho đến khi có những sự tình cờ nhất định, học cùng lớp chẳng hạn.
Sau khi Đăng đi, tôi lãng
đãng một đợt dài, đến mức có hôm đẹp trời Ngân sang nhà tôi rủ lên Tô Tịch ăn
hoa quả dầm, hôm đấy là hai tháng từ ngày anh đi. Chúng tôi phóng xe máy với
tốc độ xe đạp và buôn bán những chuyện trên trời dưới đất. Loanh quanh lại về
anh.
- Buồn không? – Ngân hỏi.
- Không.
- Thôi đừng chối.
- Tao không chối.
- Mày chỉ nói dối.
- Tao không nói dối.
- Thế vui không?
- Không.
- Ờ đấy, không buồn không vui
là thành cục đá rồi.
- Mày cám hấp thế. Thế mày
đang buồn hay đang vui?
- Tao đang vui lắm vì sáng
nay tao bước lên bàn cân thấy mình giảm ba lạng.
Nó dừng đèn vàng ở đoạn Hồ
Gươm. Quay lại nhìn tôi.
- Này, sao mày không sang
chơi với Đăng.
- Muốn là được sao?
- Trước hết phải muốn đã.
- Mày có câu trả lời rồi đấy.
- Thế mày đi thi hoa hậu
người ta hỏi mày là “Nếu em được làm hoa hậu hoàn vũ, em có vui không?” thì mày
trả lời là “Giám khảo có câu trả lời rồi đấy” à?
- Không tao trả lời là “Thế
giám khảo có vui không?”
- Đại khái là mày muốn chứ
gì?
- Đại khái là sao tự dưng mày
lại hỏi câu đấy?
- Tao là người hỏi trước mà.
- Nhất định tao là người trả
lời sau rồi.
- Vì tao là bạn mày và tao
quan tâm đến tâm tư tình cảm tuổi dậy thì của bạn tao.
- Đến Tô Tịch rồi kìa, gửi xe
vào ăn chè đi. Tao đói quá.
Ngân cáu kỉnh:
- Đồ ăn gian!
- Không, tao ăn chè! – Tôi
huỵch lại.
Ngân đá lông nheo một cái với
anh trông xe rồi ngồi xuống hì hục ăn liên tục dăm ba cốc chè với tôi trong một
buổi chiều trời ngày càng xanh lên, nó là cái dạng cứ có ăn uống là quên hết
thảy mọi việc. Tôi vừa bắt đầu nghi ngờ việc sáng nay nó giảm ba lạng vừa ngắm
dân tình lượn qua lượn lại. Không khí quanh Hồ có sức quyến rũ đặc biệt, chẳng
ngoa khi người ta gọi Hồ Gươm là trái tim của Hà Nội, cũng phải thôi vì đi
xuống qua vòi phun nước một tá hàng cháo tim ngon nổi tiếng. Tôi vừa ngồi nghĩ
nhảm và gọi cốc chè hoa quả thứ ba. Tối nay tôi tăng ba lạng mất.
Thực lòng tôi nhớ Đăng quá.
Tôi
Tôi là Thụy Linh. Tên tục là
Linh Milo. Tôi học hành làng nhàng, chỉ khá các môn đậm chất… thể lực, có lẽ vì
tôi thuộc dạng người ưa vận động. Các môn tự nhiên tôi tự học là chính tự suy
diễn là chủ yếu, các môn xã hội thì không có gì đáng kể, vì cũng như bạn bè
“đồng trang lứa”, tôi quay một cách chuyên nghiệp và có bài bản. Không phải tôi
không thể học hay tôi ưa gian dối, chỉ vì tôi là người thức thời – khi mà tất
cả vượt đèn đỏ mà bạn cứ nhất quyết đòi dừng lại thì nhất định bạn sẽ bị xe
đằng sau tông thẳng vào – chuyện đó không hay ho gì cho lắm. Tôi thuộc tuýp con
gái nhìn được, ít nhất là tự tôi nghĩ thế, biết ăn mặc, cẩn thận và có duyên,
nhưng hơi lười biếng – tôi còn trẻ, mà tuổi trẻ thì thường tự cho phép mình
lười biếng.
Mẹ tôi đặc biệt là một người
sâu sắc nhiều hơn nghiêm khắc, cũng có lẽ vì mẹ tôi quý và hiểu tôi hơn là
thằng em nghịch như cướp biển của tôi, nó mang một cái tên không giống với tính
cách của nó tí nào: Bảo Khuê. Không hiểu khi mẹ tôi đặt tên cho nó thì tôi có
phản đối không nhưng bây giờ thì tôi nghĩ cái tên đẹp như thế phải cho tôi mới
đúng, vì nó tựa như tên con gái. Thằng bé kiểu dạng sản phẩm đóng lỗi của God’s
Production, nó không bao giờ ở nhà quá được một tiếng, không kể khi ngủ. Bố tôi
thì cười bảo là kệ nó, cứ để Khuê lượn đi vì suy cho cùng thì nếu nó làm đổ vỡ
bát đĩa hoặc đốt cháy dăm ba thứ của nhà người khác, thì vẫn tốt hơn là nó làm
điều ấy ở nhà. Thế mà khi tôi xin đi chơi thì sao mà khó thế, sau khi đã học võ
đến tận ba năm và đã đôi ba lần ngỏ ý muốn thử đấu với bố. Bố từ chối khéo vì
chắc bố biết không địch lại được cô tiểu thư Akido.
Lòng tốt
Trời dường như đang có cơn giông,
tôi phi vội về nhà sau khi ra Tràng Tiền và nhặt vài ba cuốn sách, đáng kể nhất
có lẽ là Gió tự thời khuất mặt của Lê Minh Hà – nữ tác giả yêu thích của tôi,
một quyển mua vì trí tò mò: Tớ là Dâu của Joseph Ruelle, ngôi sao blog. Về đến
nhà đã thấy con Ngân đứng đuổi ruồi ngơ ngẩn ngắm giai ngay cửa nhà tôi, nhà
tôi ngay đầu đường có đèn đỏ đứng đây tha hồ liếc mắt với các anh đẹp trai dừng
xe. Tôi phanh lại, đá chân chống:
- Gì thế mày?
- À, mày đây rồi, cất xe đi
rồi lên gác tao bảo cái này hay lắm.
- Gì thế?
- Thế mày có cất xe đi không
nào?
- Gì thế? – tôi vẫn kiên
nhẫn.
- Có cái này cho mày.
Vừa nói nó vừa rút từ đằng
sau ra một cái gì đó. Tôi cầm lấy. Một tấm vé. Điểm đến là Singapore, thời gian
là hai tuần nữa. Tí thì tôi đổ xe. Tôi lẩm bẩm:
- Chuyện quái gì thế, được,
chờ tao cất xe, lên phòng tao trước đi.
Vài phút sau. Chúng tôi ngồi
trên phòng, mở cửa sổ, mưa thật, mát rượi cả không khí. Tôi nhún vai:
- Sao lại có cái vụ này?
- Hì, coi như bọn tao tặng
mày cái vé này, để sang Sing chơi với anh Đăng.
- Sao mày lại làm thế?
- Không phải tao mà là cả
bọn. Tao nghĩ đấy là một ý kiến hay. Mày vật vờ thế này