
òng sang rót
nước cam cho Đường Ca Nam.
Đường lão phu nhân cũng hồi phục sau cơn chấn động,
khẽ ho hai tiếng, tiếp tục chủ đề lúc nãy: “Ở thành phố Thánh Anh này, nhà họ
Đường có thân phận, có địa vị, vậy mà trên báo lại nói Phong Bình ở nhà chúng
ta bị ngược đãi, rốt cuộc đây là chuyện gì?” Giọng trở nên nghiêm khắc hơn.
Lục quản gia vội nói: “Xin lỗi, chuyện này là tôi…”
Đường lão phu nhân nghiêm mặt, quát lên: “Tôi đang nói
chuyện với bà sao?”
Lục quản gia lập tức ngậm miệng.
“Đúng là một chút phép tắc cũng không có, không có lớn
nhỏ trên dưới gì cả, còn ra thể thống gì nữa? Có phải tưởng rằng đã chuyển ra
ngoài thì không ai quản được các người sao?”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Đường lão phu nhân tiếp tục nổi giận: “Bác Lục, ta để
bác đến đây, là để chăm sóc cho cuộc sống của thằng Nam, chứ không bảo bác làm
cố vấn tình cảm cho nó. Bác đừng tưởng rằng hồi nhỏ nó theo bác vài năm mà coi
nó như con đẻ của mình. Nó họ Đường, không phải họ Lục. Nó đính hôn với ai, lấy
người con gái như thế nào, đó là chuyện mà ngay cả ta và bố nó đều không quản
được”.
Lục quản gia không nói lời nào, mặt đỏ bừng như gấc
chín.
Đường Ca Nam chỉ biết cúi đầu ăn cơm. Anh đã biết dụng
ý của bà nội khi đến đây rồi nên thoải mái ăn uống. Hai hôm nay ngoài rượu, anh
không ăn gì cả, lúc này đang đói cồn cào.
Trên thực tế, đúng là mấy năm cùng anh chuyển ra
ngoài, Lục quản gia có đôi chút chẳng ra làm sao cả. Chỉ vì bà ta phục vụ nhà
họ Đường nhiều năm, hơn nữa đã có tuổi, anh không ra mặt được, Đường lão phu
nhân nói là thích hợp nhất, lời nói rất có trọng lượng.
Lục quản gia đã ngần ấy tuổi rồi, phục vụ cho nhà họ
Đường hơn nửa đời người, bị chủ nhân phê bình nghiêm khắc như thế này là lần
đầu tiên trong đời, đúng là chỉ mong có cái lỗ nào để chui xuống, khuôn mặt
nhăn nheo nóng bừng không biết để vào đâu. Trong cuộc đời của mình, bà ta đã
gặp rất nhiều người, tự nhận là mình đã luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh,
không ngờ lần này lại thất bại nặng nề, đúng là không còn mặt mũi nào…
Thực sự là…
Trời ơi, tâm trạng này không sao diễn tả bằng lời được.
Về sau Đường lão phu nhân nói những gì, bà ta căn bản
không nghe được, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, thậm chí ngay cả Đường lão phu nhân đi
lúc nào, bà ta cũng không thể nhớ nổi. Suốt cả buổi chiều, bà ta cố gắng tiêu
hóa những câu nói trên bàn ăn của Đường Ca Nam, không thể tưởng tượng được,
đúng là không thể tưởng tượng được, hoàn toàn vượt quá phạm vi lý giải của bà
ta, hoàn toàn đảo lộn nhân sinh quan mấy chục năm nay của bà ta.
Cuộc sống ơi, mi đúng là tràn ngập những điều bất ngờ
đáng ghét!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Đường Thi rất tán đồng với
câu nói này, đặc biệt là khi cô ta nhớ lại hàng loạt sự việc xảy ra ở New York,
thật đúng là bất ngờ, không thể tưởng tượng được.
Mấy ngày sau khi trở về từ New York, tâm trạng của cô
ta phức tạp giống Đường Ca Nam, thậm chí còn phức tạp hơn Đường Ca Nam. Vì cô
ta con gái, tâm sự của con gái thường tinh tế hơn, nhạy cảm hơn, nghĩ nhiều thứ
hơn. Còn cô ta, lại là người khá kiệt xuất trong phái nữ… có thể thấy cô ta hỗn
loạn và chán ngán như thế nào.
Cô rất lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên, nóng
lòng muốn gặp và nói chuyện với Đường Ca Nam.
Dường như tất cả mọi người đều coi chuyện Đường Ca Nam
mất tích là chuyện bất ngờ, nhưng cô thì không nghĩ vậy, cô coi đó là chuyện vô
cùng lãng mạn. Cô tưởng rằng, lúc ấy Đường Ca Nam đi tìm cô – thậm chí rất có
thể là đuổi theo cô ra ngoài, vì vậy ngay cả quần áo ngủ cũng không thay, ví
tiền cũng không mang theo.
Điều này hoàn toàn có thể, thử nghĩ mà xem, khi cô
giận dữ cúp máy, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài uống rượu, rất có thể sau khi suy
nghĩ một lúc, anh chạy đến ngăn cô – vì trước đây anh đã từng làm chuyện ấy, vì
vậy suy đoán của cô là có căn cứ. Sự phóng túng, ngạo mạn của anh chỉ là để
ngụy trang, bên trong anh là một con người lương thiện, ôn hòa, không thể quá
tuyệt tình với người con gái mà mình đã từng yêu say đắm.
Còn nữa, nếu anh ta đã nói là buồn ngủ thì vì sao lại
còn ra quán bar? Hơn nữa ngay cả ví tiền cũng không mang theo? Rất rõ ràng, anh
chạy đến quán rượu chỉ là nhất thời nghĩ đến, tám chín phần mười là đi tìm cô.
Đây là suy luận của cô, tuy vẫn còn một số chỗ mang
tính chủ quan, nhưng ngoài nó ra, tạm thời cô chưa nghĩ ra được lời giải thích
nào hợp lý hơn. Hơn nữa, bản thân anh ta không đề cập đến chuyện tối hôm ấy
cũng khiến cô tưởng rằng anh ta ngại không muốn nói.
Cô cảm thấy rất xấu hổ và có lỗi vì chuyện đã uống say
ở New York. Cuộc sống tràn ngập những điều bất ngờ, ai có thể nghĩ được rằng
khách sạn lại xảy ra án mạng, kinh động nhiều người như vậy, Đường Trạm đích
thân bay đến New York.
Lúc ấy cô ở đâu?
Uống đến say mềm, không biết trời đất gì, đến tận trưa
hôm sau mới biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí điện thoại của cô bị người ta
gọi đến nỗi tự động tắt máy, có thể tưởng tượng được rằng có bao nhiêu người
tìm cô, nhưng cô lại…
Trời ơi, cô đang làm cái gì vậy?
Đúng là quá thất lễ, quá kh