
ấy tay cầm, nghe
thấy lời nhắn tự động trâu bò như vậy, không kìm được dừng lại bật cười: “Thế
mà anh ta cũng nghĩ ra được, ha ha ha!”.
Phong Bình ngạc nhiên, nhanh chóng nhấn nút không nhấc
máy rồi nói: “Cậu có thể đi được rồi”.
Phương Quân Hạo cười ha hả, sau đó bày tỏ lòng khâm
phục: “Trời ơi, tôi không có mặt mũi nào đặt lời ghi âm như vậy. Anh ta đúng là
thiên tài!” Anh ta nhe răng giơ ngón cái trước mặt Phong Bình, sau đó ngẩng cổ
cười ha hả đi ra ngoài.
Phong Bình khoanh chân ngồi trên giường, im lặng một
lúc như pho tượng, cuối cùng không nhịn được nằm vật xuống giường cười sặc sụa.
Chắc rằng những người gọi điện thoại cho anh ta, nghe
thấy lời nhắn ấy sẽ ngất vì “sốc” mất.
Đúng là quá choáng!
Nhưng cô lại thấy vui trong lòng.
Tâm trạng u uất suốt mấy ngày nay bỗng chốc tan biến,
bầu trời Paris cao và trong xanh hơn, không khí cũng trong lành hơn. Tất cả đều
trở nên thật đẹp đẽ, đáng yêu. Thật thần kỳ, cô không biết Đường Ca Nam sẽ giải
thích chuyện ấy như thế nào, nhưng đã đủ để cô tin tưởng anh rồi.
Giống như có cảm ứng tâm linh vậy, Đường Ca Nam ngồi
họp mà tâm trí cứ để tận đẩu đâu, như ngồi trên đống lửa vậy, tay không ngừng
xuay bút. Khó khăn lắm mới ngồi đến khi cuộc họp kết thúc. Anh về phòng, vừa mở
cửa thì ngây người ra: “Sao bà lại đến đây?”
Đường lão phu nhân mặc bộ quần áo màu xanh mai cua,
đeo cặp kính viền vàng, trông rất trang trọng. Bà ta đang uống trà, nhìn thấy
anh liền đặt chiếc cốc sứ cầu kỳ xuống, mỉm cười và hỏi: “Lẽ nào ta không được
đến?”
“Dĩ nhiên là được ạ”. Đường Ca Nam cười, vứt tập hồ sơ
xuống bàn làm việc, cởi áo khoác, tiện tay vứt xuống bàn, “Thật nhàm chán, từ
sáng đến tối chỉ có họp và họp…”
Đường lão phu nhân nhìn anh, lạnh lùng nói: “Bố cháu
làm ba mươi năm, chưa bao giờ phàn nàn điều gì”.
Đường Ca Nam bực tức bĩu môi, “Vâng vâng, ông ấy là
siêu nhân, phơi nắng cũng có thể bổ sung năng lượng, à không, còn lợi hại hơn
cả siêu nhân, phơi đèn huỳnh quang là có thể bổ sung năng lượng siêu phàm”.
“Bố cháu thực sự rất hoàn mỹ”. Đường lão phu nhân mỉm
cười và nói, dường như không cảm nhận được sự mỉa mai của thằng cháu nội.
“Thôi ạ, đừng có vì ông ấy là con của bà mà bà nói như
thế, cháu nổi hết da gà rồi đây này”. Anh nói rồi tiến lại gần, ngồi trước mặt
bà, nâng ấm tràn trong khay rót trà cho bà.
Đường lão phu nhân không kìm được bật cười, cười một
lúc, bỗng nhiên thở dài và nói: “Nhưng bố cháu đã già rồi, mùng ba tháng sau là
tròn năm mươi tuổi”.
Đường Ca Nam ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi mới nói:
“Bà đang nghĩ xem nên chúc mừng thế nào à?”
“Những chuyện có thể làm cho bố cháu vui không nhiều
nữa”. Đường lão phu nhân thở dài.
…
Đường Ca nam im lặng, cảm nhận có điều gì đó đang chờ
anh.
Im lặng một lúc, quả nhiên bà nói: “Ta biết cháu vẫn
tức bố cháu, nhưng Nam à, bố cháu không phải là thần, không thể khống chế được
tất cả mọi chuyện”.
“Ông ấy không thể khống chế tất cả mọi chuyện, nhưng
chí ít cũng nên thử xem sao, ông ấy có thử đâu”.
“Ta thấy cháu không hiểu được ý của bố cháu. Bố cháu
không giúp cháu giải quyết chuyện ấy là vì muốn để cháu tận mắt chứng kiến thực
lực của Phong Bình, hiểu được phạm vi thế lực của Phong Bình”. Đường lão phu
nhân nhìn cháu trai bằng ánh mắt sâu ẩn sau cặp kính, chậm rãi nói: “Cháu tưởng
rằng tập đoàn Bắc Thần và công ty giải trí Hoa ngữ có gì khác nhau sao?”
“Cháu không hiểu… vì sao bà lại hỏi như thế?” Đường Ca
Nam lờ mờ nhận ra điều gì đó.
“Dĩ nhiên Bắc Thần mạnh hơn một công ty giải trí, hơn
nữa mạnh hơn rất nhiều, nhưng trong mắt người nhà họ Phong, có lẽ không có gì
khác biệt, cháu hiểu không?”
“Cháu không hiểu”. Đường Ca Nam cúi đầu không nhìn bà.
“Nam, cháu hiểu”. Đường lão phu nhân không kìm được
thở dài, “Đây chính là điều mà bố cháu muốn nhắc nhở cháu… Phong Bình không
giống với những cô gái mà trước đây cháu từng quan hệ, cô ta nắm trong tay sức
mạnh vô cùng to lớn. Sự vui buồn của cô ta có thể ảnh hưởng tới rất nhiều
chuyện. Làm bạn với cô ta, dĩ nhiên là may mắn của nhà họ Đường, nhưng nếu
không may trở thành kẻ thù của cô ta thì đó sẽ là tai họa”.
“Sao cô ấy lại trở thành kẻ thù của nhà họ Đường
được?”
“Ta biết cháu yêu cô ta, nhưng cháu có thể đảm bảo
suốt đời này chỉ yêu một mình cô ta không? Dù cháu có thể đảm bảo, nhưng cháu
làm sao có thể đảm bảo cô ta cũng sẽ yêu cháu suốt đời?”
… Đường Ca Nam không biết nói thế nào.
“Ta hiểu sức mạnh của tình yêu, nhưng cả đời này ta
chỉ thấy sức tàn phá của nó. Cô cháu chính là ví dụ điển hình nhất, thậm chí là
mẹ cháu”. Nói đến đây, giọng nói của bà toát lên chút gì đó rất thương cảm.
“Mẹ cháu?” Đường Ca Nam ngạc nhiên.
“Từ trước đến nay ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện này,
haizz…” Bà không kìm được lại thở dài, “Mẹ cháu là người sống nội tâm, thích
nghi kỵ, sức khỏe lại không tốt. Hai năm cuối cùng, quan hệ với bố cháu rất
không tốt, có một lần bố cháu cạnh tranh một bãi đất, nhưng ông ấy đã thua đối
thủ cạnh tranh…”
“Có chuyện đó sao?”
“Lẽ nào ta bịa chuyện để vu oan cho ông ấy?” Đường lã