
g thể chịu đựng được,
vội nói: “Không được, không được, thật không ra thể thống gì cả”.
Phong Bình cười khì khì rồi nói: “Chú Phương, nếu chú
muốn người ta lưu truyền tên tuổi của mình trên thế giới này, vậy thì nhất định
không cần giải thích bất kỳ điều gì với họ cả. Hãy để cho họ thả sức với đôi
cánh của mình đi, xem trí tưởng tượng của họ được phát huy đến đâu. Sở dĩ con
người là loài linh trưởng là bởi vì họ có một bộ não giỏi tưởng tượng. Không
biết tận dụng thì quả là đáng tiếc”.
Phương Bá Thao nghĩ rằng lòng nhiệt tình của mình
không được đền đáp. Ông trợn tròn mắt nhìn cô: “Chú lo Đường Ca Nam sẽ hiểu lầm
cháu…”
Phong Bình cười ha ha, ngắt lời ông: “Chú Phương nghĩ
nhiều rồi. Cháu không lo”.
“Thật sao?”
“Scandal tình ái của anh ta nhiều như vậy, cháu mới có
một cái, trừ phi cháu…”, cô vừa nói vừa mặc chiếc áo khoác lông cừu màu xanh lá
cây, “Trừ phi một ngày nào đó cháu trở thành nữ hoàng scandal, nếu không anh ta
quyết không có lập trường để chỉ trích cháu. Cháu hẹn Dịch Nhĩ Dương xem quần
áo, không nói chuyện với chú nữa. À đúng rồi, cho cháu mượn lái xe của chú”.
Phương Bá Thao toát mồ hôi: “Dùng xe của chú? Cháu còn
lo thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?”
Phong Bình xách túi rồi mở cửa, trước khi đi cô cười
và nói: “Cho dù giới truyền thông có viết thế nào, người khác có nói gì thì
cũng không thể thay đổi được quan hệ của chúng ta. Cứ coi nó như là cơn gió
thoảng qua”.
Phương Bá Thao lắc đầu không ngừng, nói vọng ra nhắc
nhở cô: “Chú ý an toàn”.
Phong Bình đi thang máy xuống tận tầng hầm, lái xe trẻ
với comple giày da lịch sự đã ngồi trong xe chờ sẵn để phục vụ. Chiếc xe dừng
trước cửa tòa nhà làm việc của Dịch Nhĩ Dương, lái xe xuống xe muốn đưa cô lên
tầng, cô vội từ chối: “Không cần, tôi quen rồi”.
Lái xe vẫn kiên quyết đưa cô đến cửa phòng làm việc.
Lần này nhìn thấy cô, thái độ của Dịch Nhĩ Dương có vẻ
khang khác, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, dường như có chuyện gì đó rất khó
mở miệng. Phong Bình hiểu được cái khó của anh ta nên chủ động giải thích: “Báo
chí viết lung tung, không có chuyện đó đâu”.
Dịch Nhĩ Dương đang không biết phải mở miệng thế nào,
cô ta chủ động nhắc đến thì không còn gì hơn, quyết định truy đến cùng, anh
hỏi: “Chuyện của cô với Ca Nam là thế nào? Tối hôm trước cậu ta lái xe đến tìm
cô. Kết quả là ngày hôm sau cô và Phương Bá Thao có scandal tình ái, rốt cuộc
hai người đang làm gì vậy?”
Phong Bình bĩu môi: “Không làm gì, anh ta quan tâm đến
tôi nhưng dùng sai phương pháp. Chúng tôi cãi nhau vài câu. Chuyện với Phương
Bá Thao hoàn toàn là báo chí viết lung tung, tin hay không tùy anh”.
Dịch Nhĩ Dương bỗng nghiêm túc hẳn lên: “Tôi tin hay
không tin không quan trọng, quan trọng là Ca Nam, thái độ của cậu ta thế nào?”
“Không biết”.
“Không biết?”
“Ừ. Anh ta chẳng có phản ứng gì cả”.
“Không có phản ứng gì mới là chuyện lớn”. Dịch Nhĩ
Dương tỏ ra vô cùng căng thẳng: “Chuyện lớn thật rồi đó”.
“Thật sao? Vậy cứ để cho nó lớn đi”. Phong Bình tỏ vẻ
bất cần: “Cho tôi xem quần áo đi”.
“Quần áo?” Thấy cô như mắc bệnh não chậm phát triển,
Dịch Nhĩ Dương rất ức chế, không kìm được nhắc nhở cô: “Đại tiểu thư của tôi
ơi, nếu Ca Nam nhất thời tức giận cho cô đi luôn thì chẳng phải cô…”
“Anh ấy sẽ không làm thế đâu”. Phong Bình ngắt lời anh
ta, mỉm cười và nói: “Vì vậy anh không cần lo đến việc đã đầu tư từng thước vải
lên người tôi”.
Dịch Nhĩ Dương giận tím mặt, trợn tròn mắt như muốn
gầm rú “Đúng là phụ lòng người khác, thôi thôi, tôi mặc kệ chuyện của hai
người”. Anh ta hùng hùng hổ hổ bước đi, vừa lớn tiếng dặn dò trợ lý: “Hủy tất
cả các cuộc họp chiều nay, tôi không muốn gặp ai hết”, giọng nói vang vang, nếu
đập xuống đất thì e rằng tóe lửa.
Phong Bình cười phá lên.
Suýt nữa thì cô quên rằng Dịch Nhĩ Dương cũng là một
trong số ít nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong nước.
Thông thường những người làm nghệ thuật, thành tựu
nghệ thuật của họ tỷ lệ thuận với tính cách của họ. Nhưng Dịch Nhĩ Dương thì
không phải, chí ít là trước mặt Phong Bình thì không phải. Vì thế khi anh ta
giận dữ hạ lệnh tiễn khách, Phong Bình cũng rất biết điều tránh đi.
Hôm ấy thời tiết rất đẹp, trời cao và trong xanh, ánh
nắng chan hòa, ấm áp.
Cô bước ra khỏi phòng làm việc của Dịch Nhĩ Dương,
không vội quay về, liền vào siêu thị ba tầng dạo một chút. Đây là tòa B trong
hai tòa siêu thị nổi tiếng của thành phố, cách tòa A một vườn hoa có vòi phun
nước. Cô dạo một vòng, ngồi ở vị trí gần cửa Haagen-Dazs, gọi một xuất bánh
điểm tâm cùng một cốc trà.
Kế hoạch ban đầu bỗng nhiên bị hủy, tự nhiên có nửa
ngày nhàn rỗi, bỗng chốc không có việc gì để làm, đã vậy thì trốn ở đây phơi
nắng. Cô tắm mình trong ánh nắng mặt trời ấm áp, ánh nắng vàng ươm chiếu vào
mắt khiến cô nheo mắt lại.
Hay là gọi điện cho Đường Trạm? Hôm nay có rất nhiều
thời gian rảnh rỗi.
Cô có chút chần chừ.
Trong lòng cảm thấy rất tò mò, không biết rốt cuộc
Đường Trạm muốn nói gì với cô.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cho tay vào túi lấy
mẩu giấy đó, trên đó có s