
ố điện thoại của Đường Trạm. Nhưng bỗng nhiên nhớ lại
bộ quần áo mặc hôm qua vừa mới được giặt khô là hơi, mẩu giấy đó chắc chắn là ở
trong khách sạn. Sờ đi sờ lại, quả nhiên, trong túi trống rỗng.
Cô thổi phù một cái, cảm giác như chút được gánh nặng
trong lòng. Quay sang nhìn ra ngoài cửa kính, liếc nhìn vu vơ, tầm nhìn đã di
chuyển nhưng không kìm được lại quay lại nhìn.
Không sai, trong tòa nhà đối diện, ở vị trí tầng sáu
hoặc tầng bảy, có hai người đang nói chuyện trước tấm cửa kính trong suốt, hai
người đều dùng ngôn ngữ cơ thể. Trong đó có một người, bao gồm tư thế tay của
anh ta khi nói chuyện, đôi lông mày chếch lên, cô đã từng rất quen thuộc với
bóng hình ấy, vì vậy sẽ không nhận nhầm.
Thì ra công ty của anh ta đã chuyển đến đây, xem ra
việc làm ăn rất thuận lợi.
Mặt anh ta hướng về phía cô, chỉ có thể nhìn thấy
đường nét bao quát của cơ thể và khuôn mặt. Hai người họ cách nhau tấm cửa
kính, cách nhau ánh nắng của buổi quá trưa, cách nhau tấm lưới của thời gian và
ký ức mịt mờ, cảm giác ấy rất giống kỹ xảo điện ảnh, dường như bước ra từ trong
sâu thẳm ký ức, cảm giác mông lung, mờ ảo.
Những ngày tháng hai người ở bên nhau, cô đã làm mọi
cách để lấy lòng anh, đã vứt bỏ thân phận cao quý của mình, có lúc nghĩ lại cũng
thấy cảm động về mình. Ví dụ như buổi sáng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, ví dụ như
giặt quần nhỏ, tất cho anh ta, ví dụ như rửa nhà vệ sinh… Tất cả những việc ấy,
quá phổ biến, quá mức bình thường, dừng như người phụ nữ nào cũng sẽ làm cho
người đàn ông mình yêu. Nhưng đối với cô, một người đã quen với việc được người
khác hầu hạ thì những chuyện ấy lại có một ý nghĩa khác. Dù cô làm những việc
đó, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy thỏa mãn, nhưng cô vẫn mong muốn
nhận được những lời khen ngợi, những lời khích lệ. Chỉ có điều cô là người mới
học nghề, phương pháp kỹ năng đều không thành thục, không thích hợp, vì thế anh
thường không hài lòng, nói thức ăn cô nấu không ngon, quần áo giặt không sạch,
làm việc nhà thì vụng về, đến cả chổi lau nhà cũng không biết dùng… Thời gian
ấy cô ở nhà nhàn rỗi, lúc ấy cảm thấy rất tự ti, cô không hề biết rằng mình lại
kém cỏi, việc gì cũng không biết làm như vậy.
Lúc một mình, nhớ lại khoảng thời gian ấy khó tránh
khỏi cảm thấy ấm ức. Vốn dĩ cô không cần phải vất vả như thế, bởi anh ta cũng
không ép buộc cô. Tuy nhiên, dù là tình yêu vĩ đại đến đâu thì trong đó cũng
khó tránh khỏi lẫn một chút ích kỷ. Chính vì chút ấm ức ấy mà cô cũng nổi nóng.
Cái cách mà cô nổi nóng là im lặng.
Im lặng có nghĩa là từ chối giao tiếp. Đôi lúc tâm sự
của đàn ông và phụ nữ trái ngược nhau hoàn toàn. Cô ngày càng thấy mình không
hiểu anh ta. Còn An Duyệt Sinh thì hoàn toàn ngược lại, anh tự cho rằng mình
rất hiểu cô, đặc biệt là sau lần họ cãi nhau với người khác. Anh không biết
rằng cái cô quan tâm không phải là tiền mà là sự hy sinh của mình. Ngày nào cô
cũng dậy từ sáu giờ sáng, chen chúc trên xe bus, đi nửa vòng thành phố để đi
làm, ngồi đúng tám tiếng, đánh máy, nghe điện thoại, bận tối mắt tối mũi, một
câu mà có thể đuổi cô đi, cô không phục. Nhưng anh không nghĩ như thế. Anh yêu
thể diện của mình hơn yêu cô. Cô cảm thấy buồn vì điều đó, về sau cô thậm chí
còn nghĩ rằng anh đến với cô chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý, vì vậy mà cô
thấy xót xa, bi thương.
Đã rất nhiều lần cô nghĩ đến việc ra đi nhưng chưa lần
nào hành động. Cuộc cãi vã nhỏ sáng hôm ấy chẳng qua là giọt nước tràn ly. Sau
chuyện đó nếu anh dịu dàng hơn thì không biết chừng cô sẽ rung động, nhưng anh
không làm gì cả, ngày nào cũng như thế, không hề thay đổi. Quả thực cô không
tìm ra lý do để tiếp tục ở bên anh, thế nên cô ra đi. Sự ra đi của cô đúng với
nguyện vọng của anh, cô đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh.
Cứ tưởng ai cũng mê mình là điều ngu ngốc nhất trên
thế giới này.
Có một khoảng thời gian cô thấy mình thực sự rất ngu
ngốc. Dĩ nhiên, bây giờ cũng không thông minh hơn là bao. Chỉ có điều cuộc sống
có thể dạy cho chúng ta rất nhiều thứ, những thứ ấy khác hoàn toàn so với sách
vở. Có nhiều cái biết là dễ nhưng làm thì khó. Mỗi người đều biết làm thế nào
mới là đúng đắn nhất nhưng chưa chắc mọi người đều không phạm sai lầm. Con
người vốn rất giỏi trong việc đề ra những câu châm ngôn nhưng lại không nghe
theo nó.
Khi Phong Bình ngẩng đầu, nheo mắt nhìn sang thì không
thấy bóng dáng của hai người ở tòa nhà đối diện đâu.
Cô rầu rĩ một lúc rồi đứng dậy ra về. Bước ra khỏi
siêu thị, không có một gợn gió, thời tiết nắng ấm hiếm có từ khi tiết trời
chuyển sang đông, quả thật là đẹp đến nỗi khiến người ta thấy ngạc nhiên.
Cô đã bảo lái xe về từ lâu, cô không hề lo sợ cái gọi
là bắt cóc tống tiền.
Buổi tối Quân Di và Richard quay về, chú Phương mời cô
cùng ăn bữa tối. Tuy đã gặp Quân Di trong bữa tiệc từ thiện lần trước nhưng
Quân Di không hề quen cô. Buổi tối hôm nay coi như là lần đầu tiên hai người
chính thức gặp mặt nhau. Cô nghĩ phải chuẩn bị món quà nhỏ mới được.
Cô tạm gác lại những phiền muộn trong l