
"Sau khi lập gia đình, có lẽ sẽ giỏi hơn nhiều."
"Đứa nhỏ này khả năng quan sát hơi chậm."
"Có điều kiện này."
Đề tài kéo một vòng, cuối cùng lại kéo trở về, "Thiểu Hành, con không
phải thiếu một người thư kí sao?" Lộ Chính Nhiên nghe xong nửa ngày mới
mở miệng, "Để cho Gia Lâm đi giúp con."
Mẹ Hậu Gia Lâm sửng sốt một chút, "Con gái của tôi làm sao có thể đảm nhiệm được việc này..."
Cha Hậu Gia Lâm vỗ vợ của mình một cái, "Con người, dù sao vẫn nên học
tập nhiều một chút, chẳng lẽ ngay từ đầu Thiểu Hành có thể giống như bây giờ ở trên thương trường ra sức?"
Lộ Thiểu Hành ăn hai miếng
cơm mới nói, "Rèn luyện một chút, cũng không tệ." Anh nhìn Hậu Gia Lâm,
bộ dáng dường như đối với cô rất có lòng tin."
Mẹ Hậu Gia Lâm thấy con gái mình như vậy, dùng ánh mắt ý hỏi thái độ của cô.
"Làm việc cũng không tệ, tránh cho hai người mỗi ngày ghét bỏ con ở nhà ăn không." Nói xong dường như có chút thẹn thùng cúi đầu.
Đường An An vốn là muốn cho con trai của mình đưa Hậu Gia Lâm trở về,
nhưng cha mẹ người ta ở đây, gọi lái xe tới, làm như vậy cũng không
tránh khỏi quá mức cố ý, còn để cho Lộ Thiểu Hành tiễn họ ra cổng.
Lúc Lộ Thiểu Hành trở về phát hiện Lộ Diệc Cảnh hai tay ôm ngực đứng ở sân, "Chân đứng hai thuyền, không sợ lật thuyền?"
"Cùng em có quan hệ sao?" Lộ Thiểu Hành cũng không thèm nhìn Lộ Diệc Cảnh, tự mình sải bước trở về phòng.
Lộ Diệc Cảnh tức giận không ít, anh tốt bụng nhắc nhở, ai chêu chọi ai.
Lê Họa cầm điều khiển từ xa, cảm thấy tâm tình của mình rất không tốt.
Chính là xem 《 phi thường rất cao 》, giải trí một chút, để cho tâm tình
của mình trở nên tốt hơn một chút mà thôi. Đúng lúc có một phương thuốc
điều trị bệnh đau bụng kinh, vận may như vậy, cô cũng muốn đi mua. Không cần soi gương cô cũng biết hiện tại vẻ mặt của cô có bao nhiêu thê
thảm. Nó là của người đàn ông nghiên cứu các vị thuốc cho trẻ em, ngoài
ra còn có đau nhức trên người phụ nữ, quả thực danh bất hư truyền.
Cô không dám động, mặc cho mồ hôi trên trán một giọt một giọt chảy xuống.
Tay ôm chặt bụng, thanh âm của ti vi càng ngày càng thấp.
Thời điểm này, cô vậy mà cảm thấy buồn cười muốn gọi điện thoại cho một vài người, muốn hỏi bọn họ một câu, nếu cô thực sự không còn sống, có
thể bằng lòng vì cô rơi một giọt nước mắt hay không. Loại ý tưởng khó
tin này, có lẽ nếu cô thực sự gọi điện thoại sẽ bị xem là có bệnh thần
kinh đi, cô thật sự là suy nghĩ như vậy.
Lấy điện thoại di động ra, từng người từng người loại trừ, còn lại số điện thoại di động kia,
cô liếc mắt nhìn một cái, tay ném điện thoại tới một bên.
Rất tốt, ánh sáng trong phòng như vậy, để cho cô chỉ có một mình cũng không cần tự oán trách, tự thấy xót xa.
Qua rất lâu, cảm giác đau đớn mới giảm bớt.
Tất cả quần áo đều ướt đẫm, liền có bộ dạng ma quỷ này, chính cô nhìn
cái bóng đổ ngược trên cửa sổ thủy tinh cũng thấy ghét bỏ phiền muộn.
Tay tìm kiếm áo ngủ, nhất định phải tắm nước ấm một cái, cũng không thể thực sự nghĩ mình chết.
Mở ra vòi hoa sen, làm cho phòng tắm nhỏ hẹp trở nên ấm áp, hơi nóng
bốc lên. Loại cảm giác này, có thể khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc một
chút. Độ ấm tăng cao, giống như thật sự có thể chữa khỏi tâm lý mất mát.
Cô đứng ở dưới dòng nước ấm, để cho nước chảy lên toàn thân chính mình, ghét nhất bộ dáng buồn khổ, mình cũng chán ghét, vậy người khác có phải càng chán ghét hay không.
Mặt hướng về phía dòng nước đang chảy, cảm giác giống như chìm vào trong nước.
Cảm giác chân thật ấm áp.
Ai nói thích chính là tất cả dũng khí? Thực ra mạnh mẽ nhất gì đó là sự thật, ai cũng có thể bị nó đánh bại. Công việc một ngày công tác với Lê Họa mà nói nhất định là một cái tra tấn,
cũng không phải vì đau bụng, mà bởi vì bên dưới ngực phải đau đớn không
thôi. Loại tình huống này từ ngày hôm qua đến bây giờ vẫn không có chiều hướng đỡ hơn, làm cho cô vô cùng đau đầu. Nghe nói người từ nhỏ đến lớn không có bệnh nặng gì, khi trưởng thành hoặc là lúc già bệnh sẽ đến như ong vỡ tổ, điều này tuy rằng không khoa học, sau khi chính cô chẳng
biết tại sao đau đớn, không khỏi suy nghĩ theo mặt kia.
Luôn không có bệnh nặng, gần đây thực sự có một ngọn núi sợ hãi.
Dứt khoát vốn nghĩ chính là viêm ruột thừa gì đó, kiểm tra một chút, vị trí hình như không đúng, tiếp tục kiểm tra, tập trung ở viêm túi mật.
Vị trí đau đớn giống nhau, đều là ở ngực bên phải. Lấy tay đè lại sau đó buông ra nháy mắt vô cùng đau đớn. Cô không có phương pháp, không biết
sẽ là bộ dạng gì, miên man suy nghĩ một ngày, kết quả cuối cùng cũng là
một ngày nào đó đi bệnh viện kiểm tra một cái. Hiện tại đau, đi đường
cũng chỉ có thể đi thật chậm, không dám đi nhanh, thậm chí lúc cười hay
là ho khan cũng sẽ đau đớn, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Cô đã biết, vận may của mỉnh luôn luôn kém, ngoại trừ cảm thán, thật sự không biết nên dùng cái gì để hình dung.
Tan ca, cùng thường ngày giống nhau, đi xuống dưới lầu, cũng không có
nói qua chuyện này với ai, vẫn chưa xác định chính xác chuyện này, cô
không muốn nói ra, sau khi đi bệnh v