
iện kiểm tra rồi hãy nói. Cũng tốt
có cớ xin phép nghỉ.
Khi quay về dưới nhà trọ của mình, bước chân liền dừng lại.
Cô vốn nghĩ rằng, anh sẽ không xuất hiện.
Khi người khác hỏi người hiện tại có cái gì khác với người của thế hệ
trước, có một cách nói là, trước kia gửi đi tin nhắn hoặc là gọi điện
thoại thậm chí có người còn muốn vì chia tay làm một cái nghi thức chính thức. Mà người hiện tại. . .
"Em cùng anh chia tay."
"Nói như thế nào? QQ? MSN ? Tin nhắn? Điện thoại? Không phải là gửi bưu kiện đi. . ."
"Chúng ta cả tuần đều không có liên hệ. . ."
Cho nên, game over.
Lê Họa trầm mặc nửa ngày mới đi lên. Cô đoán, nếu không đi lên "Nghênh
đón", có lẽ anh còn thực sự còn tiếp tục giằng co như vậy. Cũng không
biết có đoán đúng hay không, chính cô không muốn ngu ngốc đứng như vậy.
"Như thế nào lại đến nơi này?" Vẫn là cô chủ động đi, chỉ cần không
nghĩ nhiều, cũng sẽ không cảm thấy sẽ làm chuyện thiếu đi một miếng
thịt.
Lộ Thiểu Hành đánh giá cô từ đầu đến chân lần, "Anh
không đến nơi này, chẳng lẽ em còn có thể chủ động đến 'Đông linh' ?" Vẻ mặt có chút giống như anh biết anh không ở đó cô sẽ về đây.
"Lên xe."
Lần này Lê Họa không có động, "Ngay tại nơi đây đi." Bây giờ, ngoại trừ phòng ở của chính cô, cô không có cảm giác an toàn.
Trước kia nhìn thấy một đôi vợ chồng, vợ ở sau lưng chồng mình trộm
mười vạn, đơn giản là cô ấy không có cảm giác an toàn, sau đó người
chồng sinh bệnh, người vợ bắt buộc phải lấy ra số tiền kia. Sau khi
người chồng biết vợ mình bởi vì không có cảm giác an toàn mới giữ số
tiền kia, không chịu dùng,để cho mình buông vợ ra, nếu như vậy trong
lòng cô sẽ cảm thấy thoải mái.
Hiện tại ham muốn vật chất, tiền cùng phòng ở dường như càng ngày càng có thể trở thành nơi để phụ nữ
có "Cảm giác an toàn", mà tình cảm, hình như càng ngày càng ít tồn tại
cảm giác an toàn, cũng không biết là ai thay đổi.
Tay Lộ Thiểu
Hành nắm tay lái tự nhiên dừng. Cô rất ít từ chối, cho nên dưới tình
huống bình thường từ chối của cô cũng có hiệu quả.
Lộ Thiểu Hành đem xe đậu xong, lúc này mới xuống xe đuổi theo bước chân của Lê Họa.
Cô vốn nghĩ anh sẽ đến nói cái gì đó, cô không hi vọng anh nói hai chữ
"Chia tay", chỉ là không thích anh nói ra hai chữ này, nếu như là trên
hành động, cô sẵn lòng chấp nhận. Ý nghĩ có chút làm cho người ta khó
hiểu, giống như khi anh nói ra hai chữ kia mới đại biểu cho cô bị vứt
bỏ, mà chỉ cần anh không nói ra, là có thể làm cho mình bình yên.
Cô đi rất chậm, nhưng nhìn qua có chút tức giận, bước đi rất có cảm
giác. Lộ Thiểu Hành đi ở phía sau cô, nhìn thấy cô như vậy, không khỏi
muốn cười, "Có nhớ anh hay không?"
Bước chân cô dừng lại một chút, "Không có."
"Lúc này cho dù không có cũng có thể nói có." Tâm tình của anh không tệ, không một chút nào cùng cô so đo.
"Ừ, học không được như anh..." Người nó dối không tốt lắm, vì thế im lặng.
Cô ở phía trước đổi giày, cúi đầu, làm cho anh nhìn không thấy vẻ mặt của cô, "Anh làm việc có chuyện gì thú vị hay không?"
Cô cắn môi của mình, cảm thấy bản thân nói như vậy, thật sự là. . .
Không hỏi trực tiếp, vì thế lựa chọn đề tài như vậy, đến cuối cùng cô
đang làm cái gì?
"Có thể có chuyện gì?" Anh không có để ý, trực tiếp đi vào, khiến cho đề tài của cô, lập tức bị chôn vùi.
Cô đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh, cũng chỉ là nhìn, không có nhiều lời nữa.
Phía dưới ngực càng ngày càng đau, ngoại trừ nằm vẫn không nhúc nhích,
ngay cả trở mình cũng làm cho không người nào có thể nhận ra, Thật sự là khó hiểu, cô đau như vậy, chỉ cần cô không nói, sẽ không có người biết. Thực sự như vậy, không ai sẽ thật sự đem mỗi một động tác nhỏ của mình
đặt ở trong mắt, bất luận mình coi người này quan trọng cỡ nào, hay là
anh là người thân thiết với mình.
Một cách nói khác chính là,
khi bạn cho rằng người kia đối với bạn không tốt, bạn lên ngẫm lại chính bạn đã từng vì anh làm cái gì, có lẽ sẽ cân bằng, bởi vì yêu cầu này
của bạn, ngay cả bạn cũng chưa từng vì anh mà làm.
Lúc Lộ Thiểu Hành xoay người đi lên, cô đẩy anh, động tác không vội thiết nhưng rất kiên định,, "Hôm nay không được."
Cũng không nói nguyên nhân, cũng may anh cũng không có cưỡng ép, lại nằm xuống.
Thì ra hạng mục giải trí bị gián đoạn, vì thế anh hi vọng đến "Lãng phí" Thời gian dư thừa này.
"Công việc như thế nào?" Khó có được tâm tình nói chuyện phiếm.
"Mệt." Thực sự như thế, thực ra cô vốn nghĩ phải đi học nhiều một chút, nhưng hiện tại phát hiện, xã hội mới chân chính là nơi cho người ta học thứ này tứ kia, đi theo những đồng nghiệp này, cô có thể học được rất
nhiều, chính mình xem văn kiện không hiểu ngày hôm sau sẽ hỏi, hiệu quả
cũng không tệ, "Nhưng rất thỏa mãn."
Anh nhìn mặt của cô, nhìn qua dường như thật sự mệt chết. Lấy tay vuốt mặt của cô, nhéo nhéo, "Vất vả."
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng vẫn có thể trở thành lo lắng, khiến cho tâm tình của cô tốt hơn một chút.
"Anh có chuyện gì thú vị không?" Cô có tâm tình nghe chuyện xưa.
Lộ Thiểu Hành nghĩ nghĩ, "Thực ra, cuộc sống của anh rất nhàm chán, không có gì thú