
lại, rất có khí thế vỗ một cái lên trên bàn trà, sau đó ngũ quan nhăn nhó mà
che đôi tay hơi đỏ của mình, chực khóc.
Đau quá!
Ánh mắt của Giang Dĩ
Thành cũng không mở ra. Nghe thấy tiếng cũng biết cô lại làm chuyện ngu xuẩn
rồi, từ khi hai người biết nhau, cô vẫn như vậy, mà anh đã bình tĩnh từ lâu.
Một cô bé ngốc như vậy,
lại có thể bình an sống đến bây giờ, anh vẫn cảm thấy đây là chuyện rất thần
kỳ.
Nhưng mà, sự thật đã
chứng minh, Mạnh Giai vẫn chính là một sự tồn tại thần kỳ.
Năm đó cô thậm chí không
nhớ rõ anh đã mượn nợ cô, mà số tiền đó là do cô đem tiền xài vặt khổng lồ của
mình cho anh mượn để vượt qua nguy cơ tài chính của xí nghiệp gia tộc. Đoán
chừng nếu như anh không có chủ động đưa biên lai mượn đồ cho cô, có lẽ cô cho
rằng chuyện này không có phát sinh nên đã quên mất.
Cho nên, tiểu bạch thỏ vô
tâm này không một chút nhớ thương nào, mà ở Mỹ bốn năm, anh cũng không cảm thấy
ngoài ý muốn, anh gần như cho rằng anh cần phải đi qua để bắt cô trở về. Cũng
may, bây giờ cô tự mình chủ động nhảy trở về.
Cảm giác được ghế sa lon
bên cạnh trầm xuống, anh khẽ nhếch môi dưới.
"Học trưởng."
Giọng nói mang theo một chút lấy lòng và làm nũng.
"Ừ."
Mạnh Giai lặng lẽ nắm quả
đấm rất nhanh, ở trên đầu anh vung hai cái, giọng đáng thương nói: "Anh
không thể cho em một căn nhà anh không thường ở sao?"
"Anh không muốn đến
lúc đó đi nhặt xác của em."
Quả thực rất ác độc. Mạnh
Giai cắn răng chịu đựng, "Ở Mỹ em vẫn luôn ở một mình."
"Đây là Đài
Loan." Anh nhắc nhở cô.
"Cũng giống nhau
thôi." Cô bắt được cánh tay của anh lắc lắc.
"Muốn ở một mình như
vậy?"
"Một mình nhiều tự
do."
"Không được."
Anh không chút do dự mà cự tuyệt cô.
"Nếu không phải là
sợ dượng tìm được, thì em về nhà ở." Cô không nhịn được mà lầu bầu.
Giang Dĩ Thành không mở
mắt, chỉ đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, giọng nói để lộ mấy phần mệt
mỏi."Ngoan, đừng làm rộn, hôm nay anh rất mệt."
Nhìn bộ dáng anh có vẻ
kiệt sức, Mạnh Giai không thể làm gì khác hơn là tạm thời thỏa hiệp, đôi mắt
đảo lòng vòng, ánh mắt rơi về phía phòng bếp. "Học trưởng anh nghỉ ngơi
một chút đi, em đi nấu cơm." Hối
lộ anh một chút là đựơc, thật sự là không muốn ở cùng với anh.
"Đựơc."
Đến phòng bếp, vừa nhìn
thấy mức độ sạch sẽ có thể nhìn thấy người, Mạnh Giai cũng biết nơi này trên
căn bản chỉ là bày biện. Nghĩ cũng biết, học trưởng con người bận rộn như vậy,
là không có nhàn hạ để mà xài đến nơi này.
Cho nên mở tủ lạnh ra,
thấy nguyên liệu dữ trữ cằn cỗi đến mức đáng thương thì cũng thấy không có gì
quá kỳ quái.
Một bó rau cải, một trái
cà chua, một bó mì sợi, còn có hai quả trứng, cô đoán nguyên liệu này, e rằng
đều là người giúp việc theo giờ nấu cơm lần trước còn dư lại.
Đồ không nhiều lắm, nhưng
Mạnh Giai chấp nhận, cũng không còn cảm thấy quá khó.
Đợi cô mang lên bàn hai
chén mì nước thơm ngào ngạt thì khẽ nghiêng người ngửi, rất hài lòng, sau đó
nghiêng đầu hướng ra phía ngoài hô: "Học trưởng, ăn cơm."
Đang mơ mơ màng màng ngủ,
Giang Dĩ Thành bị mùi thơm của thức ăn dụ cho tỉnh lại, nghe cô kêu, không nhịn
đựơc cười, tiện tay kéo cà vạt ném qua một bên, lau mặt, đứng dậy đi tới.
Vừa thấy anh tới, Mạnh
Giai liền không nhịn được mà nhíu mày, "Đi rửa mặt rồi trở lại."
Giang Dĩ Thành lại làm
như không nghe thấy, trực tiếp ngồi vào trước bàn ăn cầm đũa lên rồi khởi động.
Mạnh Giai trừng mắt, sau
đó từ từ đóng miệng lại, ngồi xuống chỗ của mình, có chút oán hận mà cầm đũa
lên ăn mì.
Tốc độ tiêu diệt chén mì
kia nhanh chóng, Giang Dĩ Thành có chút ý nghĩ, ánh mắt quay một vòng ở phòng
bếp đã đựơc dọn dẹp sạch sẽ, lại rơi vào trên người đang chậm rãi ăn mì ở đối
diện.
"Còn nữa
không?"
Cô lập tức lấy tay bảo vệ
chén của mình, nhìn anh phòng bị. "Không có, phòng bếp nhà anh quả thực là
xóm nghèo, ngay cả hai chén mì này đều là miễn cưỡng mới làm ra đựơc."
"Trên căn bản anh
không mở lửa."
"Nhìn cũng
biết." Cô tỏ vẻ hiểu.
"Tài nấu nướng của
em không tệ." Anh không tiếc mà khen ngợi.
Mạnh Giai có chút đắc ý
giương cằm, "Dĩ nhiên, bổn tiểu thư cũng không thể bạc đãi bụng của
mình." Hơn nữa ở Mỹ nếu không tự mình ra tay, mà muốn ăn món ăn quê hương
thì phải đến phố người Hoa, phiền toái muốn chết luôn.
Giang Dĩ Thành liếc cô từ
trên xuống dưới một lần, không nhẹ không nặng nói: "Xem ra em không am
hiểu làm món đu đủ."
Cô thiếu chút nữa phun ra
một búng máu. Người đàn ông này sao lại không xem cô là phụ nữ như vậy, lời như
thế mà có thể nói trắng ra với cô lần nữa sao?
Nhạo báng cô xong, tâm
tình của anh vui vẻ hơn rất nhiều, đứng dậy đi tới phòng rửa tay, vừa đi vừa
nói: "Anh đi rửa mặt, một chút nữa sẽ dẫn em đi ra ngoài mua đồ."
Mạnh Giai nhăn nhăn lỗ
mũi, đang cầm chén nghĩ nên mua đồ gì?
Giang Dĩ Thành từ phòng
rửa tay đi ra rồi trở về phòng thay quần áo, chờ anh thay xong đi ra ngoài thì
cô cũng đã ăn mì xong, rửa xong bát đũa.
"Muốn mua cái
gì?" Thật ra thì cô muốn nói là cô không muốn mua gì cả.
Nhưng anh không trả lời
cô, chỉ nói: "Đi thôi."
Cô suy nghĩ một