
đó, chó kéo còn chưa thịnh hành, xem như thú
hiếm, vẻ ngoài và thần thái kia ở trong mắt tôi thì đẹp trai trời sụp đất nứt
thôi rồi, tôi kích động tới nỗi vội vàng bỏ trái banh lông xuống, lật đật chạy
tới.
King được dạy dỗ rất tốt, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó
cho tôi vuốt ve.
Tôi đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình,
cả đầu đều chỉ có anh chó đẹp trai này, nói với nó “Đẹp trai ghê, sao mày lại
đẹp trai như vậy, lông bóng thịt mềm nha, còn có cái đệm thịt này nha, oa, còn
có lớp thịt ngay cổ này nha, rất hoàn hảo, mày đúng là hoàng tử trong mộng của
tao.”
Hai con mắt si mê của tôi sáng lên, nếu như đây là
phim hoạt hình, tôi chắc chắn rằng sẽ có hình hai trái tim đỏ rực đang nhảy lên
nhảy xuống trong mắt tôi, tôi dùng mặt cọ cọ má của nó, thật muốn bắt nó mang
về nhà.
Lúc này, tôi đã đem cái người tên là Khang Duật kia
ngăn cách ở ngoài thế giới của mình từ đời nào rồi.
Mắt Khang Duật đang sáng lên, bất quá tôi thấy cặp mắt
đó không giống của tôi, đó là kiểu lóe lên một tia sáng chiếu xa cả mét.
“Chó có bằng con trai không?”
“Xì, con trai là cái gì?” bà đây chỉ yêu chó thôi.
Khang Duật đi tới bên cạnh tôi, nghiến răng nghiến lợi
cộng thêm thở phì phì, cuối cùng nhìn thấy tôi không có hành động gì, đột nhiên
bình tĩnh lại.
Hắn nhìn tôi chằm chằm một hồi, sau đó thở dài, dùng
giọng nói kiểu dỗ dành con nít nói với tôi “Sao cậu lại ngốc như vậy, ngay cả
điểm khác nhau này cũng không biết.”
“Khác nhau?” tôi nghiêng đầu sang một bên “Khác nhau
cái gì?”
Hắn chồm về phía tôi, hướng dẫn từng bước nói “Cậu nói
nếu như cậu có một tên con trai, có thể sai bảo hắn như chó, nhưng cậu có dám
sai bảo chó như con trai không?”
Tôi nhíu mày, câu này nói sao nghe không được hợp lý
cho lắm.
“Cho nên…” hắn đứng lên, lôi tôi bước đi “Tránh xa chó
ra cho tôi một chút.”
Tôi liền buồn bực “Khang Duật, cậu không thích chó à?”
tôi còn tưởng rằng hắn thích nha, nếu không sao lại tới chỗ này.
“Trước đây có thích một chút, hiện tại bắt đầu ghét!!”
“Vì sao?” tôi truy hỏi.
Hắn quay đầu nhìn tôi, vẻ măt đen thui thùi lùi, ánh
mắt hung hăng quét tôi một cái, lại thu trở về, giống như không muốn nhìn thấy
tôi chút nào vậy.
Nhìn xem cái thái độ này đi, giống như tôi nợ tiền hắn
vậy.
Tôi giận dỗi đi vượt mặt hắn, hắn không thèm nhìn tôi,
tôi thèm nhìn hắn chắc.
Tính tình Khang Duật cũng rất cứng rắn, thấy tôi đi
vượt lên, chạy như gió vượt lên phía trước tôi.
Tôi giận hơn, tôi không tin không chạy qua hắn được.
Tôi một lòng muốn vượt qua hắn, liều mạng chạy về phía
trước, thân hình hắn cao to, muốn vượt mặt hắn thật không dễ dàng, thấy phía
trước có chỗ rẽ, tôi xấu tính đẩy hắn qua bên đường nhỏ, rốt cuộc thành công!!
Lúc này, hắn không thèm đuổi theo tôi nữa, để tôi
ngông nghênh đi phía trước, có ý gì a, tôi lén quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn đi cách tôi không xa, vẻ mặt rất xấu, miệng còn
lẩm bẩm nói gì đó “Tình địch tương lai của tôi là con chó thì tôi còn mặt mũi
gì nữa!! Đồ ngu ngốc!!”
Ách…
Tôi rối rắm lần thứ N…
Tôi thừa nhận mình có hơi ngốc một chút, cũng có nghĩa
là tôi khờ, nhưng mà cứ ba ngày một hiểu lầm nhỏ, năm ngày một hiểu lầm lớn,
rối rắm tới trình độ nào đó, tôi đột nhiên thông suốt.
Vừa thông suốt một cái, tôi liền choáng váng.
Chẳng lẽ…chẳng lẽ…
Trong đầu tôi bắt đầu phát sinh một loại ý nghĩ làm
cho mặt tôi nhanh chóng nóng lên, tôi che mặt, không dám nghĩ nữa, điên cuồng
lắc đầu, tưởng đem cái suy nghĩ này lắc văng ra ngoài.
Nhưng mà…càng không thèm nghĩ, nó càng chạy tới quấy
rối.
Chẳng lẽ…chẳng lẽ…Khang Duật…thích…tôi!?
Tôi mặt đỏ tai nóng tới mức đầu sắp bốc hơi nước, vôi
vàng cúi đầu xuống, che mặt mình giữa hai đầu gối, điên cuồng mắng chính mình
một chút.
Âu Dương Miểu Miểu, mày thật sự rất DÂM đãng, loại
việc này mà mày cũng nghĩ ra.
Mắc cỡ chết đi được, mắc cỡ chết đi được
Qua nửa ngày tôi cũng chưa ngẩng mặt lên, tới lúc tôi
thở không được nữa mới ngẩng mặt lên, tiếp tục điên cuồng lắc đầu, tôi nói cho
chính mình, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, mấy chuyện mất mặt
của tôi toàn xảy ra trước mặt Khang Duật, hắn làm sao có thể thích tôi được.
Nhưng mà…nhưng mà…
Những lời Khang Duật nói, hiện tại ngẫm lại cũng
thật…mờ ám.
Mờ ám…làm cho con người ta xấu hổ.
Xấu hổ tới mức tôi chỉ có thể nằm trên giường ôm gối
lăn qua lăn lại…
Lăn một hồi lâu, tôi mới dừng lại, trên đầu nguyên một
ổ tóc rối, tôi ngồi xếp bằng trên giường, càng nghĩ trong lòng càng hoảng.
Nếu không trực tiếp hỏi Khang Duật?
Không được, không được, lỡ may hỏi ra không đúng…tôi
đây không phải tự mình đa tình, về sau làm sao gặp người khác nữa.
Nhưng mà nếu như không hỏi, trong lòng cứ nghèn nghẹn
cái gì, khó chịu muốn chết.
Tôi thừa nhận đây là tính cách đà điểu, chưa làm đã
sợ.
Cái này bất quá là sự tưởng tượng của tôi, hắn lại
không chính mồm nói, chỉ sợ tới lúc làm cho mọi việc trở nên xấu hổ, tôi và hắn
không chỉ ngồi cùng bàn, còn là cùng lớp, còn phải học cùng nhau ba năm, sau
này biết làm sao.
Lại nói tiếp, nếu như hắn thíc