
phải
hoàn thành vậy.
Tôi ngượng ngùng ừ một tiếng, cầm lại tay hắn.
Thật chặt…
“Đi thôi!!”
“Ừ…”
Hôm nay, chúng tôi thành người yêu.
Tôi yêu đương, lại còn là yêu sớm.
Đây là sự thật.
Tôi là một học sinh sơ trung, sắp thi lên trung học.
Điều này cũng là sự thật.
Vì vậy, tôi cố gắng tìm ra một điểm cân bằng giữa việc
học và việc yêu sớm.
Yêu đương thì vẫn yêu đương, nhưng cũng không thể bỏ
bê việc học, nếu không sẽ có vấn đề lớn.
Điều này xem như một kinh nghiệm, lứa chúng tôi ở năm
đó, nếu muốn yêu sớm mà không bị bắt, phương pháp tốt nhất là thành tích học
tập phải tốt, tuyệt đối không thể trượt dốc, thậm chí là không phẩy không mấy
cũng không được.
Điều này không thể không là một khuyết điểm của nền
giáo dục quốc gia, bởi vì học tập tốt tương đương tất cả đều tốt.
Tuy rằng yêu đương, nhưng trình độ thân mật của tôi và
Khang Duật cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn nắm tay nhau, năm đó, KF(28)không phải là chuyện liên quan tới lá
gan và tiền, mà căn bản là không nghĩ tới, đừng nói là KF, ngay cả KISS cũng bị
đặt ở giai đoạn chúng tôi không hiểu rõ cho lắm.
Năm đó, nắm tay là một chuyện rất to lớn, lại còn là
chuyện chụp giật từng giây từng phút.
Ví dụ như thừa lúc đi học, lợi dụng lợi thế ngồi cùng
bàn, bỏ tay xuống dưới hộc bàn, nhích qua một chút, chạm vào chút xíu xiu, xem
như đỡ thèm, hoặc là lúc tan học đi về cùng nhau, nói là về nhà, còn phải chia
ra mà đi, tìm một chỗ yên lặng mới hợp lại, nhìn thấy không có ai, ngoắc ngoắc
đầu ngón út một chút, đong đa đong đưa bàn tay cùng nhau về nhà, đối với thể
lực cùng sự cảnh giác tuyệt đối là sự thử thách lớn nhất, chỉ cần gió thổi cỏ
lay một chút, phải chuẩn bị trong mọi thời khắc.
Thật sự là một cuộc sống ngọt ngào tới mức làm cho
người ta lên men luôn.
Nhờ vào sự nùng tình mật ý này, tôi cũng bắt đầu hiểu
biết thêm nhiều chuyện trước đây của Khang Duật mà tôi không biết.
Cha Khang Duật qua đời lúc hắn mới 3 tuổi, theo như
Khang Duật nói, dòng họ Ái Tân Giác La này của hắn, làm cho ba hắn chịu rất
nhiều tội trong thời kì Văn cách(29),
gia đình hắn lúc đó được định vào loại Hắc ngũ, ông nội và ba hắn đều bị bắt đi
cải tạo lao động, ông nội hắn bị chết trong trại cải tạo, ba hắn thì chịu đựng
được tới khi đem một thân đầy bệnh được thả ra, sau khi được thả cũng không tìm
được việc làm, làm nghề sửa xe đạp sống qua ngày, đến năm 35 tuổi mới lấy vợ
nhỏ hơn mình 12 tuổi, mẹ hắn, mẹ Khang Duật là một nông dân, là nông dân giản
dị hiền lành điển hình, vào thời Văn cách, nông dân đều được xem như loại Hồng
ngũ, nói cách khác, mẹ hắn gả cho ba hắn, từng là dòng dõi hoàng thất như ba
hắn được xem như là trèo cao, nghe nói khi đó ông ngoại hắn nói gì cũng không
đồng ý, thiếu chút nữa đánh gãy chân mẹ hắn luôn, nhưng mà mẹ hắn vẫn liều lĩnh
bỏ trốn với ba hắn, làm cho ông ngoại hắn tới tận bây giờ cũng không thèm nhận
đứa con gái này nữa, tới năm ba Khang Duật được 40 tuổi thì hắn được sinh ra,
nhưng mà vì cơ thể vô cùng suy sút nên không bao lâu sau liền ốm chết, hắn do
mẹ hắn một mình nuôi lớn.
Đây là do lịch sử tạo nên, kỳ thật tôi không hiểu cho
lắm, chỉ có điều tôi cảm thấy khi nói tới mẹ hắn, Khang Duật kể giống như kể
chuyện thần thoại vậy.
Tôi thường nghe nói người Đông Bắc coi con trai quan
trọng hơn bất kỳ thứ gì, cũng giống như mọi bà mẹ khác, đều là xem con trai như
rồng, mẹ Khang Duật nghe nói giáo dục ở Thượng Hải rất tiên tiến, cơ hội cũng
nhiều hơn, vì để cho độc đinh của dòng họ nhà hắn thành tài, dùng rất nhiều
quan hệ, cũng tốn rất nhiều tiền, mới đưa hắn tới học ở Thượng Hải được, chính
mình thì ở lại Đông Bắc.
Khang Duật ở Thượng Hải có một ông cậu làm buôn bán, lúc
hắn mới tới Thượng Hải, trước khi tìm được trường học để chuyển tới, liền sống
nhờ tại nhà ông cậu này, nhưng ông cậu này cũng không phải người tốt gì, thu
tiền, thu quà, nhưng một chút cũng không thèm nhìn tới quan hệ cậu cháu này,
nói là sống nhờ, theo ý tôi, Khang Duật càng giống lao động trẻ em hơn.
Cậu hắn có cửa hàng tạp hóa, mỗi ngày lúc tan học hoặc
nghỉ ngơi, Khang Duật đều phải đi phụ thêm, bởi vì bao ăn bao ở, tiền công tự
nhiên không có.
Bất quá Khang Duật rất thông minh, lúc đi nhập hàng,
đã lập quan hệ tốt với chủ cửa hàng, kiếm thêm tiền boa, chủ cửa hàng cung hóa
là một ông bác trung niên cô đơn, phi thường thích Khang Duật, bình thường lúc
nhập hàng đều đưa vài thứ cho hắn, cứ thế mãi, Khang Duật cảm thấy nếu làm lao
động trẻ em, không bằng qua làm luôn cho ông bác này.
Vì vậy, sau khi thương lượng cùng mẹ hắn, Khang Duật
bỏ gian tà theo chính nghĩa, chuyển hội.
Đây chắc là ý nghĩa của câu con nhà nghèo sớm biết làm
việc, đứa bé mồ côi cha sớm trưởng thành đi.
Trách không được tên này già dặn như vậy nha.
Ông bác trung niên kia, sau này tôi mới biết được là
họ Trầm, Khang Duật gọi ông là bác Trầm, dựa theo cách nói Thượng Hải mà nói,
bác Trầm chính là Lão Tiếu Khách, nghĩa là người già Thượng Hải luôn biết hưởng
thụ, từng tiếp thu giáo dục cao đẳng, dư giả tiền một chút, nghe nói khi bác