Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324153

Bình chọn: 7.5.00/10/415 lượt.

Thượng

Hải, lại gặp phải một trở ngại lớn, vì vấn đề chuyển khẩu, mẹ Khang Duật tạm

thời ở đội sản xuất của khu Mẫn Hành ở Thượng Hải làm công, tìm một khu nhà

trọ, tạm thời ở lại.

Khang Duật 6 tuổi vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, khỏe mạnh

kháu khỉnh, nhưng không hề ham chơi chút nào, có lẽ do cha mất sớm, làm cho hắn

trưởng thành sớm hơn so với mấy đứa trẻ cùng lứa, so sánh với tụi con nít được

cha mẹ cưng chiều ở Thượng Hải, hắn giống như ông cụ non, việc làm nông và việc

nhà hắn đều làm đâu ra đấy.

Nhờ là hậu duệ của hoàng tộc, nghe nói vẫn là Thuần

thân vương được phong vị, cá tính của hắn vô cùng mạnh mẽ, qua vài ngày ngắn

ngủi, hắn đã dễ dàng trở thành đại ca của một đám con nít.

Tính tình Khang Duật cũng rất cố chấp, chỉ cần hắn đã

nhận định rồi, bình thường đều nhất định đạt được bằng con đường ngắn nhất,

không quẹo qua quẹo lại, ví dụ như có một lần đi đưa cơm cho mẹ, hắn chọn con

đường gần nhất, rất khó đi, đối với một đứa con nít giống như trèo đèo lội suối

vậy, nhưng hắn không đổi đường khác, mỗi khi gặp vật cản, hắn dùng chân đá, nếu

đá không được hắn liền nhảy qua, không làm khó hắn được, dù gì cũng phải đi con

đường này.

Gia cảnh Khang Duật trước đây có thể nói là chỉ có căn

nhà với bốn vách tường, vật chất gì cũng chưa hưởng thụ, ngay cả thức ăn, một

tháng hết hai mươi ngày là ăn cơm với củ cải trắng, từ trước tới giờ hắn cũng

chưa từng oán giận, chỉ biết dùng đầu óc nghĩ cách để nhà mình có thêm đồ ăn,

ví dụ như chơi pháo giấy với mấy đứa con trai trong xóm, thắng đồ ăn vặt của

tụi nó, hoặc là lúc chơi bắn súng nước, thắng đồ uống của nhà mấy đứa nó, tuy

rằng không thích chơi, nhưng nếu có thể thắng được gì đó, hắn liền làm.

Một hôm, hắn đi đưa cơm chiều cho mẹ đang làm việc

trên ruộng thầu của đội sản xuất, trên đường về nhìn thấy một con chó nhỏ màu

đất, béo béo tròn tròn rất đáng yêu, liền đi lên chơi với nó một chút, phương

pháp chơi với vật nuôi của hắn có hơi khác người, ngồi chồm hổm trên đất, dùng

nhánh cây chọt tới chọt lui, con chó nhỏ mới có khoảng 3 tháng, bị hắn làm như

vậy, kêu ăng ẳng.

Đột nhiên, một âm thanh vừa to lại hơi nũng nịu vang

lên phía sau hắn “Ai cho cậu ăn hiếp cún con!!”

Khang Duật quay đầu, nhất thời cặp mắt sáng lên, chưa

thấy cô bé nào giống búp bê như vậy, cô bé khoảng chừng 4 5 tuổi, nho nhỏ như

cây giá đỗ vậy, tóc quăn hơi hơi nâu, hai con mắt ươn ướt sáng ngời, hơn nữa

vừa to vừa tròn, làn da mìn mịn, trên người cô bé rất bẩn, trên bộ váy màu

trắng đều là bùn, đôi giày da màu đỏ nhỏ xíu trên chân lại lốm đốm đen, nhưng

mà cô bé vẫn vô cùng xinh đẹp đáng yêu.

Cô bé tức giận ngút trời vọt lại, miệng chất vấn hỏi

“Cậu không thể ăn hiếp cún con, cậu thấy chưa, nó sợ rồi kìa.”

Khang Duật muốn nói, mình không khi dễ nó, chỉ là chơi

với nó chút thôi, nhưng nhánh cây trong tay ở trong mắt cô bé nhìn như thế nào

đều là hung khí ăn hiếp cún con.

Đợi tới khi hắn đứng lên định giải thích, cô bé lại

vung nắm đấm lên, đấm về phía hắn.

Nhất thời không phòng bị, Khang Duật dễ dàng bị đánh

bại.

Hắn không nghĩ tới cô bé nhỏ như cây giá đỗ này lại có

lực lớn như vậy, che khuôn mặt nóng rần rần liền muốn đánh trả, nhưng cô bé kia

không cho hắn cơ hội nào, một cước đạp lên bụng của hắn, còn dùng lực ấn xuống,

miệng mắng “Cho cậu ăn hiếp cún con, ăn hiếp nè!!”

Khang Duật nổi điên, nắm lấy chân của cô bé xoay người

một cái, tiếp theo vồ tới, ai ngờ cô nhóc kia hành động vô cùng linh hoạt, nắm

lấy cánh tay hắn, há mồm hung hăng cắn một cái.

Đau tới mức hắn kêu to oa oa.

Răng nanh của cô bé còn sắc hơn của con chó nữa.

Hắn lập tức rút tay về, thấy trên tay xuất hiện mấy

dấu răng hồng hồng.

Cô bé kia khịt khịt mũi, lại rất nhanh lấy chân đá

hắn, hắn luân phiên bị tấn công, bị đánh tới mức căn bản không biết nên phản

ứng như thế nào, cô bé kia lại còn không chịu dừng tay, tìm khắp nơi xem có gì

đó dùng được không, đột ngột nhìn thấy một cục gạch hồng để xây nhà, lật đật

chạy qua như bay, cầm lên, lại lật đật chạy về.

Cô bé hù dọa nói “Nếu không cút đi, tôi quăng cục đá

này vô người cậu cho coi!”

Khang Duật đã bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, vô cùng

tức giận, nhưng đầu óc vô cùng rõ ràng nếu như cô bé gấp lên, ném gạch qua đây

thật, người bị thương nhất định là hắn, đành phải căm giận đứng lên, khập

khiễng lui lại.

Cô bé kia tiếp tục cầm gạch hù dọa hắn, trừng to đôi

mắt xinh đẹp, làm điệu bộ giống như sắp quăng cục gạch vậy.

Con trai không thèm đánh nhau với con gái.

Khang Duật nhe răng nghĩ, nhìn cô bé kia đi chơi cả

người dơ òm, nhất định ở vùng xung quanh, quân tử báo thù mười năm không muộn,

nhất định hắn sẽ có cơ hội báo thù.

Trước tiên không thèm chấp với cô bé đó.

Vì vậy, hắn căm giận bỏ đi.

Sau đó hắn bắt đầu đi chung quanh hỏi thăm cô bé kia

là con nhà ai, từ chỗ mấy đứa bạn biết được cô bé kia là con của Đội trưởng đại

đội sản xuất, tên là Âu Dương Miểu Miểu, bất kể cô bé kia là con nhà ai, dám

đánh hắn thì phải trả giá đắt.

Chuẩn bị vài ngày, hắn mang theo pháo thắng được của

mấy đứa bạn tới