
n khấu múa múa cây gậy ảo thuật, màu mè đi qua đi lại, làm cho người
ta nhìn không dời mắt.
Âm nhạc đột nhiên hùng tráng lên, đèn sáng bừng lên
chiếu về phía Khang Duật.
Phạch! Phạch phạch! Phạch!!
Chiếc mũ trên đầu Khang Duật, giống như có cái gì
trong đó, không ngừng giãy dụa, chỉ lát sau mũ rớt xuống, bốn con bồ câu trắng
muốt bay ra, bay trên sân khấu một vòng, sau đó đậu trên vai ảo thuật gia.
Nhất thời, tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Tôi cũng bộp bộp vỗ tay theo.
Thật thần kỳ, làm sao làm như vậy được? Lát nữa nhất
định phải hỏi Khang Duật.
Đến lúc này, buổi biểu diễn xem như kết thúc, người
dẫn chương trình và phiên dịch lại đi ra, Khang Duật đang tính xuống sân khấu,
người dẫn chương trình lại ngăn hắn lại.
“Xin lỗi anh, xin hỏi anh có cảm tưởng gì với tiết mục
vừa rồi? Còn nữa, có thể nói vài lời với khán giả hay không.”
Cảm tưởng gì!?
Khuôn mặt hắn thúi hoắc tới tận bây giờ cũng chưa tốt
lên chút nào, lại còn hỏi cảm tưởng của hắn.
Tôi ngồi trên ghế rớt mồ hôi hột, cái tên chủ nghĩa
yêu nước cực đoan kia không chừng sẽ phát biểu tuyên ngôn kháng Nhật không
chừng.
Khang Duật nhíu nhíu mày “Cảm tưởng chỉ có một!”
Người dẫn chương trình vui vẻ “Vậy nói thử xem!” rồi
đưa micro cho Khang Duật.
Khang Duật nhận lấy, xoay người nói với ảo thuật gia
mỉm cười từ nãy tới giờ “Có ngon thì ông đừng biến ra bồ câu sống, ông biến ra
bồ câu chín cho tôi xem!!”
Người dẫn chương trình cứng đờ, người xem cũng cứng
đờ, ảo thuật gia không hiểu tiếng Trung, vẫn mỉm cười như cũ…
Tôi khổ sở xoay người lại…
Ngay cả lúc đói, hắn cũng không quên gài người ta một
hố.
Hắn đã nham hiểm tới cảnh giới không lường được!!!
Năm 1998 tiến tới, tôi và Khang Duật đều thuận lợi lên
cao tam, cao tam ác độc, đây là năm dày vò nhất trong cuộc đời tôi, vì để cho
tôi và Diễm Diễm thi đậu đại học, ba mẹ tôi dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào,
chỉ riêng việc làm bài tập trên trường và bài tập thêm đã làm tôi sứt đầu mẻ
trán, còn tàn nhẫn tước đoạt thời gian hẹn hò cố định vào hai ngày cuối tuần
của tôi và Khang Duật, đến nửa học kì cuối của cao tam, ngay cả việc hắn tan
học đón tôi, chở tôi về nhà, chỉ có chút xíu thời gian ở chung đó cũng bị tiết
ngoại khóa chết tiệt chiếm, làm hại tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho hắn lúc
nửa đêm, nghe giọng nói của hắn một chút, giải nỗi khổ tương tư.
Nhìn tờ lịch, còn một tuần nữa là tới ngày 18 tháng 4,
là sinh nhật của Khang Duật, kể từ khi chúng tôi yêu đương, hằng năm đều là tôi
ăn sinh nhật với hắn, năm nay đương nhiên không thể ngoại lệ, tôi vắt hết óc
nghĩ biện pháp chế tạo cơ hội cho hai đứa tôi hẹn hò.
May mà, tôi có một lũ chị em thông minh, trọng tình
nghĩa, nghĩ ra cớ đi tới nhà Từ Oánh ôn tập, giúp tôi và Diễm Diễm thoát khỏi
tầm mắt của cha mẹ.
“Chị, em đi tới nhà Từ Oánh trước đây, chị và Khang
Duật ân ái xong, nhớ rõ tìm em về nhà chung, đừng vui quên trời quên đất quên
em luôn đi, cẩn thận bị lộ đó!” Diễm Diễm nhận lấy cặp sách của tôi vì giả vờ
đi ôn tập mà nhét đầy sách giáo khoa.
“Biết, sẽ không quên! Nhưng mà mày, đừng có chạy đi
chơi, tao đã nhờ Từ Oánh và Đại Song ôn tập giúp mày rồi đó, mày cũng biết,
điểm số của mày…”
Chị hai này kết quả thi học kỳ lại có tới 3 môn rớt,
chắc là thấy đời dài quá, không muốn sống nữa, nếu không có nó, ba mẹ cũng
không canh chừng tụi tôi chặt như vậy.
“Biết rồi! Chị dài dòng quá, từ lúc ra khỏi nhà tới
giờ nói ít nhất mười lần rồi” nó khoát tay, vẻ mặt giống như coi tôi là phụ nữ
thời tiền mãn kinh vậy.
“Tao cũng muốn tốt cho mày thôi, nói nữa, mày cũng
không muốn mẹ bị xúc động nữa đi!”
Tôi vẫn còn nhớ như in ký ức về tình hình lúc mẹ tôi
nhận được phiếu điểm thi học kỳ của nó, lúc đó mẹ bị ba cái đèn đỏ kia kích
thích không thở nổi hơi nào, nghiêng ra đằng sau, nằm thẳng tắp trên mặt đất,
đến bây giờ tôi nghĩ mà vẫn còn sợ.
“Được rồi! Được rồi! Sao chị cứ lải nhải miết vậy, bây
giờ hơn 10 giờ rồi, không phải chị hẹn ông chủ tiệm mô hình lúc 11 giờ sao, nếu
không đi, cái mô hình số lượng giới hạn kia coi chừng bị người ta mua luôn!”
Tôi lật đật nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 15 phút rồi “Đều
tại mày, cứ dong dài mãi với tao, mặc kệ mày, tao đi đây!”
Diễm Diễm thật không khách khí trợn trắng mắt lên “Là
chị cứ lải nhải mãi nha!”
Xe buýt đi đường 57 còn chưa chạy tới trạm, tôi liền
hấp tấp nhảy lên, gào to chạy theo xe, cửa xe vừa mở ra, tôi lập tức nhào lên,
hôm nay là thứ bảy, cho nên không nhiều người lắm, toàn là chỗ trống, tôi tìm
một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Mà hay một cái mình càng sốt ruột, thì cản trở lại
càng nhiều, tới đường nào cũng gặp đèn đỏ, tôi thiếu chút nữa gấp tới mức nhảy
xuống xe, tới 11 giờ kém 2 phút, tôi hổn hển vọt vào tiệm mô hình Tĩnh An.
Ông chủ thấy tôi hơi trước đè hơi sau thởi không kịp,
cười nói “Cháu gái, bác giữ lại giùm cháu mà, cháu chạy đầu đầm đìa mồ hôi luôn
rồi, ngồi đi, bác rót cho cháu ly nước!”
Tôi thở hổn hển “Cháu chỉ sợ bác không bán cho cháu
thôi!”
Mô hình này vào dịp tết tôi liền chấm rồi, chẳng qua
giá mắc quá, tiền l