Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323345

Bình chọn: 8.5.00/10/334 lượt.

g hối hận!! Gả cho cậu,

ai sợ ai.”

“Không nói dối?”

“Tuyệt đối không, ai nói dối, ai là con rùa rụt đầu!!”

Tôi vỗ vỗ ngực.

Nói xong, một tiếng lạch cạch phút chốc vang lên bên

tai tôi, tôi nghe tiếng nhìn về phía Khang Duật, hắn đang cầm một cây bút ghi

âm không biết lấy ở đâu ra, nhận được ánh mắt của tôi, cười gian trá, sau đó ấn

nút phát lại.

“Miểu Miểu, thật nguyện ý gả cho mình! Xác định? Không

hối hận?”

“Xác định, không hối hận!! Gả cho cậu, ai sợ ai.”

“Không nói dối?”

“Tuyệt đối không, ai nói dối, ai là con rùa rụt đầu!!”

Sau khi phát lại ba lần, hắn vừa lòng gật đầu “Quà

sinh nhật bác Trầm tặng mình, cũng tốt nha, âm sắc rất rõ ràng!” hắn bỏ bút ghi

âm vào trong túi quần, cười với tôi “Miểu Miểu, chính miệng cậu đồng ý lời cầu

hôn của mình nha, có bút ghi âm làm chứng, cậu không thể đổi ý nha, quà, mình

nhận, tới đây, ăn cơm, ăn cơm, đồ ăn nguội hết rồi!”

Hắn vui rạo rực gắp rau vào chén tôi.

Tôi, ngu si.

Tôi bỏ 880 tệ, vẫn là tiền của chính mình, lại bán

chính mình luôn.

“Mình…mình muốn trả hàng!” tôi đổi ý.

“Tốt!” hắn cười tủm tỉm nói.

“Hả? Vậy mấy lời vừa rồi không tính!” tôi kỳ quái tại

sao hắn lại đồng ý để tôi trả hàng, rõ ràng nói hắn nhận, tôi mới gả.

Hắn chậc chậc miệng, lắc lắc ngón tay “Miểu Miểu,

trong đoạn ghi âm không nói tới mình phải thu quà cậu mới gả cho mình! Nếu cậu

không tin, chúng ta nghe lại một lần nữa!”

Hắn lấy bút ghi âm ra, lại lạch cạch một cái, ấn nút

phát lại.

“Miểu Miểu, thật nguyện ý gả cho mình! Xác định? Không

hối hận?”

“Xác định, không hối hận!! Gả cho cậu, ai sợ ai.”

“Không nói dối?”

“Tuyệt đối không, ai nói dối, ai là con rùa rụt đầu!!”

Phát xong, hắn ấn nút tắt, cười tươi hơn “Cậu nghe rồi

đó, đúng không, không nhắc tới chuyện nhận quà! Cho nên…quà trả lại, cậu cũng

phải gả cho mình! Đây là chính miệng cậu nói ra, mình không ép cậu! Tốt lắm, ăn

cơm đi.”

“…”

Rơi lệ…

“Miểu Miểu, sao đơ ra vậy, ăn cơm nha!” hắn vô tội

nháy mắt thúc giục tôi.

“…”

Quay đầu rơi lệ…

Sự thật chứng minh, quà không thể tặng bậy!!



Sắp tới kì thi đại học, tất cả học sinh cao tam đều

tiến vào giai đoạn gấp rút, tất cả hoạt động giải trí bị hủy bỏ, ngay cả tan

học mua xiên đậu hũ nướng, phỏng chừng còn dùng vi phân và tích phân tính toán

xem bà chủ lời bao nhiêu, suốt đêm ôn bài, mất ăn mất ngủ làm bài tập luyện

tập, sách tham khảo mua hết quyển này tới quyển khác.

Một năm này, đối với học sinh mà nói chính là tra tấn

tinh thần và thân thể.

Tôi thảm hại hơn, vì để tôi chuyên tâm học hành, mẹ

thế nhưng lại đem tất cả truyện tranh quý giá của tôi đốt sạch, mấy bộ đó là

nhà xuất bản Hải Nam phát hành không xuất bản nữa, muốn mua lại cũng mua không

được.

Nữ hoàng Ai Cập của tôi, Bá Tước Tiểu Thư của tôi,

Ranma ½ của tôi, Bảy viên ngọc rồng của tôi…toàn phó thác cho một mồi lửa.

Đau lòng, đau lòng tột đỉnh!!

Không chỉ vậy, còn có phim hoạt hình tôi vất vả để

dành tiền mua về, trước năm 99 đầu VCD còn chưa thông dụng, tôi vất vả quấn

quít năn nỉ mãi ba mới mua một cái về, tôi lại móc tiền tiết kiệm của bản thân

mua bản tiếng Nhật có phụ đề tiếng Trung về xem, chỉ có 9 tập phim (mỗi tập có

25 phút), đã tốn hết 35 tệ nha.

“Quyển sách kì bí” của tôi, tôi mới xem có hai lần đã

bị đập nát bét.

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, tôi nổi

giận.

“Con sẽ thi đậu Phục Đán, con muốn hai người quỳ xuống

cầu xin con tha thứ!!”

Con người a, chỉ cần bị chọc tức điên lên, sẽ nói ra

những câu rất ác liệt, không thèm quan tâm xem có làm được hay không, quan

trọng là phát giận, hoàn toàn tức giận tới mức nói mà không nghĩ.

Nếu đã nói ra, lòng tự trọng của con người ta lại mạnh

mẽ, cho dù biết rõ không làm được, tôi cũng sẽ liều mạng cố gắng.

Vì vậy, trán tôi cột băng vải ghi chữ Tất thắng, cách

nửa tháng trước khi thi đại học, tôi liều mạng học bài, tôi nghĩ, tôi học tới

bây giờ, chỉ có nửa tháng này là chăm chỉ nhất, quả thật là bị ma quỷ ám.

Khang Duật…

Vào những lúc như thế này, tôi thèm quan tâm hắn là

ai!!

Quan trọng nhất là bà đây phải lấy lại mặt mũi mới

được.

“Chị, hai giờ rồi, đừng liều mạng nữa, chị xem xem chị

giống y như u hồn rồi”

Rạng sáng hai giờ, tôi còn múa bút thành văn luyện tập

tiếng Anh, mặt trắng bệch, mắt đen thui, tóc hỗn độn, cả người giống như cách

cái chết không xa.

“Đừng ồn ào, tao còn ba đề chưa làm!” tay trái tôi cầm

chai nước cốt gà Bạch Lan mẹ mua cho tôi và Diễm Diễm lên, ngửa đầu uống sạch.

TMD, khó uống muốn chết!! Chùi miệng, tiếp tục giải

đề!

“Chị, chị còn tiếp tục như vậy, em nhắm chị không chịu

nổi tới ngày thi đâu!”

Tôi không để ý tới nó, một dòng một dạ giải đề tiếng

Anh.

Phục Đán! Phục Đán! Phục Đán! Fight!!

Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống!

Rắc một tiếng, quá chăm chú, cũng dùng lực quá lớn,

ruột bút bị tôi bẻ gãy luôn.

Đổi cây khác, tiếp tục!!

Diễm Diễm không còn cách nào khác, ra khỏi phòng thay

tôi đóng cửa.

Tôi vẫn làm đề, mơ hồ nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa.

“Thế nào? Chịu đi ngủ chưa?” đây là tiếng của ba.

“Không, chị ấy giống như bị điên rồi vậy!”


Polly po-cket