XtGem Forum catalog
Oxford Thương Yêu

Oxford Thương Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322823

Bình chọn: 9.5.00/10/282 lượt.

ời Chi-Lê đang nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ lạ. “Hôm

nay em đẹp quá! – anh chàng Nam Mỹ không rào đón – Nóng giận càng làm

mắt em thêm long lanh!”. Kim không trả lời quay lưng định lên phòng,

Mauricio ngạc nhiên: “Không phải em sửa soạn đi ra ngoài sao? Em diện

đẹp thế này mà! Hay là đi với anh đi! Anh chưa ăn tối! Anh biết một nhà

hàng Hy Lạp thú vị lắm! Anh mời!”. Kim không định nhận lời nhưng cô chợt cảm thấy muốn có người bên cạnh.

Mauricio chở Kim trên chiếc xe đạp đòn ngang vào khu phố cổ của

Oxford. Cô nghe hơi thở gấp gáp của anh sau gáy và sức nóng hừng hực đầy quyến rũ từ người con trai tỏa ra. Hai người khóa xe trên hàng rào của

một nhà thờ cổ rồi gõ giày trên những viên đá lát đường cùng những thanh niên khác. Tối cuối tuần sinh viên đổ vào khu này khá đông. Những quán

giải khát, nhà hàng, câu lạc bộ tràn ngập giới trẻ đang cặp kè nhau cười nói xôm tụ. Nhạc xập xình từ những quán xá vọng ra. Trong tiết lạnh ban đêm, mùi mồ hôi, bia rượu và cả nước hoa của khách hòa vào không khí

đặc quánh. Kim cùng Mauricio bước vào một nhà hàng Hy Lạp, khói thịt

nướng tỏa ra mù mịt làm cô thấy ngạt thở. Ăn vội vàng mấy miếng xúc xích nướng, Kim đòi về. Mauricio tỏ vẻ thất vọng, anh nài nỉ cô cùng vào một quán giải khát uống một ly. Kim đành miễn cưỡng bước vào một câu lạc bộ đêm nghẹt đầy thanh niên đang nhảy nhót, uống bia và phà khói thuốc.

Kim thấy lạc lõng kinh khủng. Cô chịu đựng mùi thuốc lá muốn buồn nôn,

tiếng nhạc làm nhức đầu và cái chất lỏng trong ly đắng nghét. Mauricio

nhìn vẻ khổ sở của Kim được một lúc rồi quyết định tha cho cô: “Thôi

mình về!”. Kim lao ra khỏi quán như tên bắn, ba chân bốn cẳng chạy thục

mạng đến chỗ khóa xe đạp làm anh bạn Nam Mỹ đuổi theo hụt hơi. Về đến

nhà, Kim mệt mỏi từ biệt Mauricio rồi đóng sầm cửa gieo mình xuống gối.

Đêm đó Kim lại bị mất ngủ như dạo mới từ Việt Nam qua. Cô cay đắng nghĩ khi mình trằn trọc thì Fernando đang khò khò một giấc đã đời. Thật là quá quắt! Anh ta tưởng mình là ai? Sao vô tâm, vô tình đến thế! Ngủ

thì lúc nào ngủ không được, sao lại mê ngủ hơn cả việc đến buổi hẹn đầu

tiên cùng cô? Mãi đến lúc nhà thờ đổ hồi chuông đầu tiên lúc bốn giờ

sáng, Kim mới lơ mơ chợp mắt. Vậy mà đứa nào vô duyên mới tám giờ đã đập cửa phòng cô rầm rầm như cháy nhà.

- Ai đó! – Kim thều thào.

- Anh đây!

- Mauricio hả?

- Không phải! Fernando đây!

Kim tỉnh ngủ tức khắc nhưng lì ra không ngồi dậy. “Đồ khùng! – cô

làu bàu – Giờ này vác mặt đến làm gì nữa. Sáng thứ bảy sao không nằm ở

nhà ngủ cho sướng con mắt đi!”

- Mở cửa! – Fernando lại đập cửa gọi.

- Về đi! Em mắc ngủ! – Kim gắt muốn rách cổ họng.

Fernando năn nỉ:

- Thôi mà, anh biết em thức rồi! Dậy đi!

- Không!

- Vậy thì thôi! Anh về đây! – Giọng Fernando trở nên lạnh băng – Chào!

Kim nhảy xuống giường như một con mèo, cô giương tai lên đoán xem

anh đã đi đến đâu. Sáng cuối tuần hành lang vốn yên tĩnh nhưng chẳng

nghe tiếng chân của Fernando, không lẽ anh bay đi? Kim tò mò mở cửa thò

đầu ra.

- Chào buổi sáng! – Fernando đứng đó, mỉm cười lém lỉnh – Sao giờ

này còn ngủ em, hôm nay bỏ tập thể dục hả? Lâu quá anh không kiểm tra

nên em bỏ bê chuyện chạy bộ phải không?

- Mắc mớ gì đến anh? – Kim quạu.

- Trời ơi, sao em… hôi quá! – Fernando đẩy cửa bước vào, dí mũi

vào người Kim – Áo em đầy mùi thuốc lá, tóc em toàn mùi thịt nướng, còn

mùi bia nữa…

- Mắc mớ gì đến anh? – Kim leo lên giường trùm chăn làm bộ ngủ tiếp.

Fernando mỉm cười nhìn đám son phấn, nước hoa, kẹp tóc nằm lộn xộn trên bàn:

- Phòng em sao bề bộn quá! Anh chắc tối qua em diện dữ lắm!

- Mắc mớ gì đến anh! – Kim lầm bầm trong chăn, ngượng không dám ló mặt ra.

Fernando cầu hòa:

- Thôi dậy đi! Hôm nay trời đẹp lắm! Anh xin lỗi rồi mà! Sáng nay anh mời em đi pic-nic ở trong rừng nhé!

- Em buồn ngủ lắm, tối qua em không ngủ – Kim nửa muốn nhận lời

nửa còn hờn giận – Anh cũng từng bị cơn buồn ngủ hành hạ anh hiểu mà.

Thôi anh đi một mình đi!

Không thấy tiếng Fernando trả lời. Kim nghe anh làm gì đó lục đục

chỗ bồn rửa mặt rồi mở cửa phòng bỏ đi. Kim chờ một lúc không thấy động

tĩnh gì mới lò dò mở chăn ngồi dậy. Fernando bỏ đi thật rồi. “Đồ đàn ông cà chớn!”, Kim ức muốn chưởi oang lên. Cô đứng trên giường làm động tác thủ võ như muốn cho Fernando vô hình một nắm đấm vì cái tội “nghe theo

những gì con gái nói”. Đúng lúc đó, Fernando lại xuất hiện với khay đồ

ăn sáng cùng bình trà nghi ngút khói, lọ mứt dâu và mấy lát bánh mì mới

nướng thơm phứt.

- À, dậy rồi đó hả? – Fernando lên tiếng, cố phớt lờ hành động

đứng trên giường giơ tay múa chân như tâm thần của Kim – Ăn sáng đi!

- Ủa!? – Kim nói được một tiếng rồi “á khẩu” luôn.

Fernando vẫn giữ vẻ mặt bình thản:

- Sao vậy? Chắc tại chưa đánh răng phải không? Anh bôi kem lên bàn chải cho em rồi đó! Leo xuống đánh răng đi rồi ăn sáng cho nóng. Mau

lên!

Cái giọng ra lệnh của Fernando làm Kim thấy “thân quen” hơn khi

nghe anh dịu dàng. Cô líu ríu đến bên bồn rửa mặt. Thì ra lúc cô giận

dỗi trùm chăn thì anh đã chuẩn bị bàn