
ernando làm bọn sinh viên bản địa rất hâm mộ. Bọn con gái da trắng như sáp, núc ních và mặt đầy tàn nhang cũng thường kháo nhau Fernando quan tâm đến
Kim một cách đặc biệt. Fernando đang từ tốn trả lời từng người. Khi còn
lại một mình, anh có vẻ mệt mỏi. Fernando ngáp một cái nghe rõ kêu làm
Kim đứng bên ngoài cũng phải giật mình.
- Thì ra anh cũng biết buồn ngủ hả? – Kim bước vô phòng không gõ cửa.
Tiếp tục ngáp thêm vài cái thật thoải mái, Fernando hỏi:
- Tại sao không? Em làm như chỉ có mình em được “độc quyền” khoái ngủ. Giáo sư Baddley nhận xét đề cương tốt chứ?
- Phải! – Kim trả lời vui vẻ – Thầy nói em đã đi được nửa đoạn đường rồi, chỉ cần bám sát đề cương là xong.
Fernando cười chiến thắng:
- Có thế chứ! Thầy tuy đôn hậu nhưng rất nghiêm khắc! Được nghe Baddley khen không dễ đâu!
Kim ngập ngừng:
- Em nghĩ… Em phải cảm ơn anh!
Fernando thôi không ngáp nữa, mặt làm ra vẻ vô hồn vô cảm. Kim kéo ghế ngồi xuống đối diện. Cô nhận ra hiếm có dịp mình được nhìn thẳng
mặt anh như thế này. Mắt Fernando màu nâu thăm thẳm với hàng lông mi dài cong vút. Tại sao hồi nào đến giờ Kim chỉ toàn nhìn anh len lén một
cách thật tự ti? Rồi thì nếu không giương mắt nhìn căm thù, Kim cũng sẽ
nhòe nhoẹt nước mắt trước người con trai sắt đá này.
- Sao lâu quá không thấy anh cười dịu dàng với em? – Kim hỏi, tuy
giọng có vẻ châm chọc nhưng thật tình – Em nhớ lần đầu gặp anh, cũng
trong phòng này, anh cười tươi ơi là tươi, mắt anh thật sáng. Lúc đó em
thấy anh đẹp trai như tài tử Jude Law và dễ thương vô cùng!
- Vậy hả? – Fernando bật cười trước vẻ chân thành của Kim – Thì
chính em làm cho anh ra nông nổi này chứ ai! Trước khi gặp em anh “phong độ” bao nhiêu thì bây giờ anh như một thằng xì-ke thế này!
- Anh nói sao? – Kim kinh ngạc trước lời “chụp mũ”.
Fernando tiếp tục “tố”:
- Không phải sao? Trong khi anh ngày càng “thân tàn ma dại” thì em lại “phơi phới” hẳn ra. Không tin lấy gương ra soi đi! Lên ít nhất là
ba ký! Thần sắc tươi tắn, da mặt mịn màng! Trời ơi, hôm nay em còn thoa
son nữa!
Kim ngượng quá la toáng lên:
- Anh… anh vô duyên quá! Thì ra anh cũng biết quan tâm đến cái đẹp hả?
- Em mới vô duyên! – Fernando nhún vai, giọng khinh khỉnh – Con
trai nào không thích nhìn con gái xinh đẹp? Vì vậy anh mới bắt em tập
thể dục, ăn cho đủ chất, ngủ cho đúng giờ, làm việc có phương pháp!
- Thôi! Lại bắt đầu lên giọng ta đây! Thì hôm nay em trả ơn!
- Trả cái gì? – Mặt Fernando làm bộ thờ ơ – Phải xứng đáng đó!
- Hôm nay em mời anh ăn tối ở một nhà hàng sang trọng nào đó mà
anh muốn. Rồi… rồi… rồi nếu anh thích đi xem phim thì em “đài thọ” luôn.
- Vậy thôi hả? – Fernando ra vẻ thất vọng – Sáu tháng trời đau khổ của anh: không có ngày cuối tuần đi chơi với bạn bè, không có một buổi
tối rảnh rỗi xem đá banh trên ti-vi, không có một buổi sáng được ngủ
thẳng giấc. Nè, đó là anh chưa nói lúc trước con gái theo anh nhiều lắm, từ ngày thấy anh “o bế” em dữ quá, còn ai dám “nhào vô”!
- Đáng đời anh! – Kim cười nắc nẻ nhận ra hồi nào đến giờ mình đã
“trả thù” rồi mà không biết – Vậy nhé, tối này em chờ anh ở khu học xá. Năm giờ chiều Kim đã tắm rửa sạch sẽ, bôi kem
dưỡng da thơm tho rồi xức lên mình đủ thứ nước hoa. Cô hồi hộp lấy son
phấn ra. Thoa thoa xóa xóa một lúc vẫn chưa hài lòng vì Kim ngại
Fernando cười. Rồi nếu bước chân ra hành lang mà lộng lẫy quá sẽ bị đám
sinh viên bu lấy chọc ghẹo.
Rốt cuộc Kim chỉ dám trang điểm thật nhạt, mặc bộ váy thật nhã, mang đôi giày màu nâu đơn giản. Chờ mãi Fernando vẫn chưa đến, Kim sốt
ruột lấy mấy quyển tạp chí ra đọc nhưng hầu như không hiểu gì. Chưa bao
giờ trong đời cô phải lâm vào cảnh chờ đợi kỳ cục này. Ở Việt Nam bọn
con trai rất thích Kim, cô vừa giỏi vừa ưa nhìn. Họ yêu mến cô đến mức
tôn trọng thái quá. Hẹn nhau đi chơi theo nhóm bao giờ cũng có bạn trai
giành nhau được chở Kim nhưng chẳng anh chàng nào dám giở trò “bậy bạ”.
Thậm chí nếu đang chở cô mà phải thắng gấp thì thể nào Kim cũng nghe xin lỗi lập cập. Rồi vài anh bồ cũ lúc nào cũng cưng chìu Kim nữa, sẽ chẳng bao giờ họ tưởng tượng nổi sang đây Kim lại thế này: phải xin hẹn, phải mời đi ăn, lại còn đề nghị đi xem phim với “trai”.
Quái lạ, đã tám giờ rồi, Kim đói cồn cào ăn sạch mấy túi khoai tây chiên mà Fernando vẫn chưa đến. Cô khoác áo xuống lầu gọi điện thoại di động cho anh. Chuông đổ liên hồi mãi một lúc lâu mới nghe giọng ngái
ngủ của Fernando.
- Anh đang ở đâu đó? – Kim gắt – Em chờ anh đến để cùng đi ăn tối! Anh quên rồi hả?
- Sao? Ờ… anh quên! Anh vẫn còn đang ở văn phòng! Xin lỗi, anh ngủ gục trên bàn làm việc. Mấy hôm nay anh thức gần trắng đêm…
- Vậy giờ tính sao đây? – Kim quát.
Giọng Fernando quả thật rất mệt mỏi:
- Thôi em đi ăn một mình đi! Anh mệt quá! Anh về nhà ngủ tiếp đây!
- Cái gì? – Kim có cảm giác mình nhảy chồm lên.
Fernando thều thào:
- Em cũng từng bị cơn buồn ngủ hành hạ em hiểu mà! Em đi một mình đi…
- Anh vô duyên quá!
Kim hét lạc giọng rồi cúp máy. Rời khỏi chiếc điện thoại, Kim nhận ra Mauricio ngư