Oxford Thương Yêu

Oxford Thương Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322663

Bình chọn: 7.5.00/10/266 lượt.

hàng cây phong cổ thụ đã

có những chiếc lá xanh non nhú ra khắp lượt. Kim cột dây giày, hăm hở

chạy vài vòng quanh khu học xá. Giờ Fernando chẳng cần “áp giải” cô nữa. Kim đã khỏe mạnh và năng động hơn, gò má ửng hồng không còn xám ngoét,

môi không khô nứt nẻ như dạo trước. Đặc biệt đôi mắt Kim “có thần” hơn,

dáng vẻ tự tin, không cúi gằm đầy tự ti như hồi mùa thu mới bên Việt Nam sang. Không có Fernando nhưng giờ con trai trong khu học xá đã bắt đầu

hộ tống theo Kim khi cô chạy buổi sáng. Họ nhận ra cô nàng Việt Nam trở

nên mượt mà, mắt đen láy, tóc dài cột nhổng năng động, miệng chúm chím

hay cười khá có duyên.

Từ dạo Thúy Hà xong chương trình tu nghiệp về nước hồi tháng

giêng, Kim lại trở thành Miss Việt Nam trong cộng đồng sinh viên khu học xá ở đây, thậm chí có vài người còn thân thiện gọi cô là Miss Châu Á

khi không có Lệ Chi ở đó. Công bằng mà nói, dạo này Lệ Chi xuống sắc

thấy rõ. Cô bé mặt bơ phờ do thường xuyên thức khuya, lại tập tành hút

thuốc và nốc bia nên càng ngày bọn Tây càng chán. Tụi con gái châu Âu

cũng thích ăn chơi, nhưng bọn chúng luôn biết tự chủ. Đa phần đều chơi

thể thao và ăn uống cẩn thận. Còn Lệ Chi hẳn bị gia đình kềm cặp từ nhỏ, đến lúc xổ lồng hối hả sống, muốn dừng cũng không kịp.

- Chào Miss Châu Á – anh chàng Mauricio đẹp trai chạy đuổi theo – Hôm nay trời ấm quá!

- Có nắng rồi – Kim hào hứng – Nhưng đừng gọi em như vậy, cho em làm Miss Sài Gòn cũng hân hạnh lắm rồi.

- Ừ, ở Luân Đôn một thời có vở kịch Miss Sài Gòn nổi tiếng lắm đó!

- Lâu lắm em mới lại thấy nắng, nhớ Việt Nam quá!

- Anh cũng thấy nhớ nắng Nam Mỹ quê hương – Mauricio phụ họa rồi

ngắt một bông hoa dại bên đường cài lên tóc tặng Kim – Mùa xuân đến rồi

đó!

Kim ngỡ ngàng:

- Thật sao? Mùa xuân đến rồi hả?

Ở Sài Gòn với nắng nóng quanh năm, chưa bao giờ Kim thấy được hết

niềm hạnh phúc khi mùa xuân đến. Mỗi lần gần Tết, nghe người ta hát

“Xuân đã về! Xuân đã về!” bằng một giọng vui vẻ, Kim còn cáu thêm: “Có

gì vui đâu, già thêm một tuổi, xuân xiếc cái gì!”. Nhưng sáu tháng nay ở Anh, có trải qua một mùa thu buồn ảm đạm với lá vàng rơi theo những cơn gió cắt da và một mùa đông lạnh khắc nghiệt với tuyết phủ trắng đường,

mới cảm nhận được mùa xuân có ý nghĩa đến thế nào. Fernando thường hay

động viên Kim: “Ráng đợi đến mùa xuân, khi thời tiết dễ chịu hơn, cảnh

vật xinh đẹp lên, lúc đó em cũng sẽ yêu đời hơn, vui khỏe hơn và không

còn… bị buồn ngủ nữa!”. Thật chán, anh chẳng phải là một người lãng mạn, Kim đã đợi anh kết thúc câu nói của mình bằng một lời hứa nào đó chẳng

hạn như “… và tôi sẽ mời em đi ăn kem rồi hai đứa mình cùng vào rạp xem

phim!”

- Kim nè! – Mauricio dừng lại thở – Anh chàng Fernando dở người đó là gì của em vậy?

Kim nhún vai không trả lời. Như chỉ đợi có thế, Mauricio hào hứng nói tiếp:

- Lúc đầu thấy anh ta chăm sóc em tận răng, tụi này cũng nghi là

bạn trai. Nhưng rồi thấy anh ta thô bạo quá, chẳng tế nhị hay dịu dàng

tí nào với em cả. Anh ta có bao giờ tặng hoa cho em chưa?

Kim ngao ngán:

- Anh ta thiếu điều muốn… tặng em nắm đấm khi em giải sai bài tập. Mà lúc em làm bài trúng anh ta cũng chẳng thèm khen lấy một câu chiếu

lệ.

- Ừ! Tệ thật – Mauricio phụ họa – Anh chàng Fernando đó người Bồ

Đào Nha, đáng lẽ phải nồng nhiệt như xứ sở đầy mặt trời của anh ta, sao

lại lạnh lùng như dân Ăng-lê!

Kim nhìn Mauricio trêu chọc:

- Khác xa với anh! Sưu tầm bao nhiêu cô gái rồi? Đủ mọi màu da phải không?

- Chưa có da vàng! – Mauricio nheo mắt cười tình – Thật đó! Anh

không thích Lệ Chi, sẵn sàng ngủ với tất cả mà không cần tình yêu. Cô

nàng Yutaka thì như một bà già cằn cỗi. Còn Thúy Hà quả có xinh đẹp

nhưng trông “quê quê”.

- Thôi đủ rồi! – Kim bật cười tuy lòng hơi bất mãn trước những

nhận xét của Mauricio – Anh nhìn lại mình đi! Làm như “ngon” lắm vậy đó!

Hôm nay Kim có hẹn với giáo sư Baddley nên cô không đứng lại cà kê dê ngỗng với anh chàng người Chi-Lê ăn ớt nhiều hơn két nữa. Cô hồi hộp rảo bước đến trường. Đi ngang qua vườn Bách Thảo, Kim lặng người ngắm

những chồi non nhú ra như những bàn tay trẻ con rụt rè và mũm mĩm xòe

những búp lá năm cánh. Những nhánh cây trơ trụi suốt Đông giờ đều trổ

những chiếc lá đầu tiên. Thiên nhiên thật kỳ diệu, tưởng như mọi cỏ cây

đều chết vùi dưới cái lạnh khắc nghiệt bao nhiêu tháng, giờ đây khi thời tiết ấm lên, vạn vật đều hăm hở ngoi lên với sức sống mới. Kim lại xúc

động dừng bước bên cầu Magdelen bắc ngang dòng sông Cherwell thơ mộng.

Hàng liễu rũ xinh đẹp hai bên sông thay áo màu xanh nõn. Kim bất ngờ

chợt nghe tiếng những con vịt xám gọi bầy, chúng cạ những chiếc mỏ bé

bỏng vào nhau âu yếm ra chiều vô cùng hạnh phúc. Đôi thiên nga từ đâu

lướt đến, rũ đôi cánh trắng muốt và vươn chiếc cổ kiêu kỳ soi mình xuống dòng sông xanh. Một bà mẹ trẻ đẩy xe nôi đi dạo, cánh tay nhỏ xinh của

đứa bé huơ lên vui mừng vẫy gọi đám thủy cầm.

Kim ước gì mình có thể đứng lại nhìn ngắm cảnh thanh bình nhưng cô phải tiếp tục đi đến trường. Dân Anh mê những dòng sông nhỏ hay có khi

chỉ là con


Old school Easter eggs.