
g ta đi bộ mà!”
Kim gục đầu cắm cúi bước. Những viên đá lót đường trơn trợt làm cô loạng choạng chợt ngã mấy lần. Fernando không đưa tay ra đỡ, nếu anh có đưa tay hẳn Kim cũng không thèm vịn lấy. Cô xấu hổ thấy mình không bằng mấy bà già mỗi ngày phải chiến đấu với những khớp xương rệu rã trong
cái lạnh khắc nghiệt mùa Đông. Càng đi Kim càng thấy ấm hơn, vào đến
trung tâm rồi cô cũng không biết Fernando sẽ đưa mình đi đâu. Cô cố gắng kiên nhẫn không chịu hỏi, đến khi thấy hai người cứ đi vòng vòng ngang
qua chỗ cũ đến ba lần, cô đứng lại, thở một hơi dài làm khói bốc lên tận đỉnh một ngôi giáo đường: “Fernando, anh giỡn mặt với tôi hả?”.
Fernando cả cười: “Mệt rồi sao? Thôi thì vào đây uống trà! Tôi chỉ muốn
luyện cho em đi bộ trong mùa Đông thôi”.
Hai người vào một tiệm trà ấm cúng, Kim đuối sức vì “hành trình”
hai cây số dưới trời giá rét nên giận dỗi dán mặt vào cửa sổ nhìn ra
ngoài để mặc Fernando gọi trà nóng và mấy loại bánh ngọt. Trong tấm kính cửa sổ, cô thấy hình ảnh phản chiếu Fernando đang khoan khoái pha sữa
vào trà rồi ung dung ăn hết cái bánh chocolat này sang cái bánh nhân táo khác. Cuối cùng không chịu nổi mùi trà nóng ấm áp pha sữa thơm lừng và
hương bánh ngọt ngào ngạt, Kim quay lại nhìn Fernando trách móc: “Không
mời tôi ăn hả?”. Fernando tỉnh bơ nhìn dĩa bánh đã hết veo và bình trà
cũng kịp cạn, liếm môi thòm thèm nói: “Tưởng em thích nhìn đường phố
hơn. Chắc mình gọi thêm bánh, em có cần tôi đút tận miệng không?”. Lần
này trà vừa kịp đem lên Kim đã hối hả pha cho mình một cốc đầy rồi đổ
sữa vào đục ngầu cả lên. Cô vừa thổi vừa uống, lắng nghe thứ chất lỏng
ấm áp đang lan tỏa vào từng tế bào lạnh cóng của mình. Dân Anh có lối
uống trà sữa vào mỗi buổi chiều thật đặc trưng chắc cũng do trời rét quá cần nạp nhiều năng lượng. Họ ghiền trà sữa và không bỏ được thói quen
uống trà vào mỗi chiều, như dân Việt Nam không bỏ được giấc ngủ trưa dù
cuộc sống có trở nên bận rộn bao nhiêu. Sinh viên nước ngoài đến Anh
cũng dần bị trà sữa mê hoặc và thấy mỗi buổi chiều lạnh cóng bên ly trà
pha sữa ấm sực là thời điểm thật “thiêng liêng” trong ngày.
Kim đang đói bụng nên chộp lấy cái bánh kem chocolat người phục vụ vừa đem đến rồi đưa lên miệng nhai ngấu nghiến, không thèm bỏ ra đĩa
lấy muỗng xúc dịu dàng như mọi người xung quanh. Đến lúc thấy Fernando
nhìn cô chằm chằm rồi chép miệng than “Đi với em tôi xấu hổ quá!”, Kim
mới chợt giật mình. Cô vội vã liếm mép và mút những ngón tay dính đầy
chocolat như một con mèo nhỏ lem luốc. Fernando nhăn mặt rút khăn tay ra đưa, Kim từ chối “Tôi có khăn giấy, anh thọt tay vô túi áo tôi lấy ra
dùm”, nhưng anh đã cầm tay cô lên lau chăm chú và tiện thể chùi cả miệng vẫn còn sót một miếng bánh to tướng trong đó. Kim nhìn chiếc khăn trắng tinh bị dây bẩn bằng những vệt chocolat, xấu hổ và tức giận: “Hình như
lúc nào anh cũng làm tôi trở nên… không ra thể thống gì?”. Fernando lạnh lùng: “Thôi ăn nhanh đi rồi về. Tôi không có thời gian ở đây với em
suốt buổi chiều đâu!”. Kim thở hắt ra: “Nếu bận anh đi trước đi, không
lẽ tôi không biết đường tự về nhà mình”. Fernando đứng dậy, anh nói mình sẽ trả tiền nên cô cứ ngồi lại ăn thong thả, nhớ lúc về cũng cố gắng đi bộ chứ đừng leo lên bất kỳ chiếc xe bus nào.
Fernando đi rồi Kim mới thấy có một người ngồi kế bên dù “khắc
khẩu” nhưng ấm cúng hơn rất nhiều, ngoài trời tuyết lại rơi đợt mới. Cô
nuốt tiếp cái bánh còn lại một cách khó nhọc, uống tách trà sữa đã nguội lạnh rồi nặng nề khoác áo, thở dài nghĩ tới đoạn đường quay về trong
thời tiết khắc nghiệt. Cô nghĩ mình không việc gì sợ Fernando đến mức
phải lê gót dưới tuyết khi xe bus cứ hai phút lại tấp vào, nhưng rồi nhớ đến mấy bà già cố gắng vận động, Kim đành cắm cúi bước đi cho nhanh.
Trời càng lúc càng rét, tuyết rời dày hơn, gió thốc mạnh hơn. Kim ghì
tấm khăn choàng quấn kín trên đầu, một tay đút sâu vào túi áo khoác, dấn bước khó khăn. Một viên đá lót đường trơn như mỡ làm cô trượt một cú
hai chân giơ bổng lên suýt ngã bật ngữa ra sau, đột nhiên có ai đó bất
ngờ chụp Kim lại vào phút cuối. Vừa kịp hoàn hồn, Kim giật nẩy mình nhận ra đó là Fernando: “Anh theo dõi tôi hả?”. Anh không trả lời, đều giọng đề nghị: “Có muốn dựa sát vào người tôi không? Như thế sẽ ấm áp hơn,
không bị trợt ngã nữa và quãng đường đi sẽ ngắn lại!” Dù chậm chạp so với sự mong đợi mỏi mòn của Kim, mùa Đông rồi
cũng dần ra đi. Tuyết bắt đầu tan, nhỏ những giọt nước lạnh cóng từ trên mái vòm chạm khắc cầu kỳ của những ngôi trường cổ kính xuống vài người
khách bộ hành đang rảo bước.
Những bức tượng đá “đội mũ trắng” suốt bao
nhiêu ngày giờ bắt đầu rũ tóc, những dòng nước rỉ rả thay phiên nhau
chảy xuống mũi, xuống cằm trông ngộ nghĩnh làm sao.
Lũ sinh viên lại đem xe đạp ra vi vu ở những đoạn đường khô ráo. Nhiệt độ dần dần nhích lên, gió hết mạnh, trời bớt âm u.
Một buổi sáng thức dậy, Kim chợt nhận ra mặt trời lên sớm hơn
thường lệ. Nhìn ra cây cỏ bên ngoài, chồi non đang nẩy mầm, hoa hé nụ e
ấp, cảnh vật xinh tươi mơn mởn. Bên kia đường,