
nh của mình xoáy sâu vào Kim, khích: “Đi
đi! Fernando dở người của em không biết đâu, Mà làm gì em sợ anh ta dữ
vậy?”. Kim biết mình đã bị đánh trúng đòn. Cô gật đầu đồng ý. Chẳng phải Fernando nói “Em hãy tự bơi một mình!” sao? Kim lầm bầm tự nhủ: “Thì em sẽ đi bơi!”. Cô cố tình quên rằng Fernando dặn “hãy tự bơi một mình”
chứ không bảo cô hãy đi bơi với anh chàng đẹp trai Mauricio. Thậm chí
còn để cho Mauricio âu yếm chở trên xe đạp đòn ngang vì anh chàng đào
hoa không thèm gắn yên sau.
x
Mauricio có thân hình rất lý tưởng, những cơ bắp nổi lên lồ lộ
chứng tỏ anh là một người năng chơi thể thao và thích quan tâm chăm sóc
đến cơ thể. Kim ngượng chín người với bộ đồ tắm bé tí màu vàng chanh, cô nhảy ùm xuống nước tránh ánh mắt hau háu của Mauricio. Kim nghĩ mình
nhỏ con, không “màu mỡ” như những cô gái phương Tây ở đây, nhưng
Mauricio cứ một mực tấm tắc: “Em có một “body” gợi cảm lắm! Lolita của
anh!”. Cô ngại quá bơi hùng hục tránh ánh mắt đen giết người của anh
chàng Nam Mỹ. Bơi mãi cũng mệt, Kim leo lên bờ nằm nghỉ. Mauricio y như
một con ruồi xáp đến vo ve. Anh đưa cho cô ly nước trái cây rồi cứ thế
tán tỉnh:
- Hồi trước anh thấy em cũng xinh, nhưng buồn buồn. Em lại còn bị
anh chàng Fernando “đàn áp dã man” nên lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác.
Sau này em đẹp hẳn ra, giờ đi bơi mới biết em có thân hình “đồng hồ
cát”!
Kim trêu lại Mauricio:
- Đẹp trai lồng lộng và đa tình như Casanova, sao anh không tìm
cách “hưởng” Thụy Vũ hay Chung Đình đi, cho biết mùi da vàng, theo em
làm gì?
Mauricio cười lớn:
- Em thừa biết Thụy Vũ trinh trắng vô cùng, đại bác bắn còn không
thủng! Thôi anh cũng không ham. Còn Chung Đình có vẻ chịu chơi hơn, đẹp
nhưng trông nhạt nhạt làm sao, nhìn không hạp nhãn, chẳng hứng thú gì!
Mauricio nói chuyện vốn có duyên và hay hài hước, thường làm Kim
cười, nhưng hôm nay nghe anh bình phẩm các cô gái nghe “du côn” quá làm
Kim chán. Cô nhìn đồng hồ treo tường thấy đã tám giờ tối mà mặt trời vẫn chưa lặn, liền đòi về:
- Em còn phải làm nốt bài tập. Trễ rồi!
Đột nhiên Mauricio cáu:
- Anh chàng Fernando dở người đó có cái gì mà em mê dữ vậy?
- Mê hồi nào? – Kim chối nhưng mắt cô đang cười.
- Không mê sao anh ta nói gì em cũng nghe theo răm rắp? – Mauricio truy sát.
- Tại… tại anh ta nói đúng! – Kim thú nhận, cô chợt thấy nhớ Fernando kinh khủng.
Mauricio không tha:
- Mà anh hỏi thật đó, Fernando có cái gì? Anh ta nghiêm khắc, lạnh lùng, không biết âu yếm chìu chuộng em. Lúc nào cũng thấy Fernando la
em.
- Thì em học hành không đàng hoàng bị la phải rồi – Kim bênh – Sao anh biết Fernando không biết âu yếm chìu chuộng em chứ?
- Anh thấy hai người rất lạ, yêu nhau rồi mà vẫn không thèm “nhào
vô hưởng thụ”. Cứ thấy Fernando bắt em học hoài. Cái anh chàng đó quả
không bình thường. Cuộc đời đâu phải chỉ có công việc và nghĩa vụ –
Mauricio càu nhàu – Còn thú vui nữa chứ! Sống mà không biết dừng lại suy nghĩ, chỉ lao hùng hục vào công việc thì không khôn ngoan lắm đâu!
Kim không buồn tranh luận, cô uể oải làm Mauricio cũng cụt hứng.
Anh đành lấy xe đạp chở cô về khu học xá rồi đột ngột phán một cách
nghiêm túc: “Anh thích em đã lâu, cái vẻ vừa e dè vừa “máu lửa” rất
Lolita của em làm anh chết lên chết xuống!”. Kim đứng đực ra nhìn
Mauricio giận dỗi bỏ ra hộp đêm chơi tiếp, lòng bứt rứt tại sao anh ta
dám nói trông cô “máu lửa”. Hôm nay tối thứ sáu, khu học xá vắng ngắt.
Kim lên phòng tìm mì gói rồi ra bếp nấu nước sôi. Đang húp xì xụp nửa
chừng thì điện thoại trong hành lang vang lên, Kim bực bội bắt máy:
- Hello! Ai đó? Mọi người đi hết rồi!
- Em hả? – Giọng Fernando dịu dàng bên kia đầu dây.
- Ơ… – Kim hoàn toàn bất ngờ.
- Em ăn tối chưa?
- Đang ăn mì gói – Kim đáp.
- Vậy hả? Anh định đến rủ em đi ăn. Nãy giờ em làm gì? Làm xong phần tính toán môn ông Portlock chưa?
Kim trốn tránh:
- Thôi anh đừng hỏi đến chuyện học của em nữa. Em đã tự bơi một mình rồi!
- Một mình à? – Fernando hỏi lại bâng quơ làm Kim chột dạ – Mười lăm phút nữa anh đến nhé!
Không đợi Kim trả lời, Fernando cúp máy. Kim thở hắt ra, tại sao
lúc nào anh ta cũng làm chủ tình hình. Cô vội vã giấu bộ áo bơi bikini
ướt đẫm đang phơi ở bồn rửa mặt vào nhà tắm. Kịp sấy tóc vừa khô và thay đồ xong thì có tiếng gõ cửa. Fernando xuất hiện, Kim làm vẻ mặt tiu
nghĩu nhìn anh. Fernando tươi cười ôm cô vào lòng vuốt ve: “Nhớ em quá”. Kim không kháng cự nhưng khi anh hôn lên tóc cô rồi vô tình nhận xét
“Tóc em sao khô cứng và toàn mùi hóa chất vậy nè!”, cô xô anh ra la lớn
“Chê thì về đi!”. Fernando giảng hòa “Thôi mà! Mình đi ăn đi, anh đói
bụng lắm rồi! Anh mới ở trường ra”. Kim còn làm bộ dùng dằng, đợi
Fernando gắt “Mau lên em!” cô mới chịu lật đật chạy theo anh. Kim tự
nghĩ mình như con lừa ưa nặng, thật là oái ăm.
Fernando nắm tay Kim đi bộ vào khu phố cổ, nơi giới trẻ tụ về vào
dịp cuối tuần. Không hiểu sao Kim vô cùng lo ngại, cô sợ gặp phải
Mauricio. Kim kéo Fernando đi ngả khác, tránh ngang qua nhà hàng Hy Lạp
sặc mùi thịt nướng. Cô bắt