Phấn Hoa Lầu Xanh

Phấn Hoa Lầu Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322214

Bình chọn: 9.00/10/221 lượt.

ó xuống sâu tận đáy

lòng.

Chàng luôn miệng khen canh trứng nấu rất ngon.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt chàng, khuôn mặt lại đỏ ửng, một cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng.

“Không phải bận rộn nữa! Nhìn bộ dạng được yêu chiều mà giật mình của nàng kìa!” – Tướng công bật cười – “Ta chẳng qua đang đi dạo, ngang qua đây, chợt nhớ ra đã lâu không tới chỗ nàng nên bước vào xem thế nào”.

Tôi dừng tay, đưa mắt nhìn tướng công một cách đầy thắc mắc.

“Ta không qua đêm ở đây, chỉ ngồi lại một lát thôi rồi đi ngay.” – Chàng chậm rãi nói rồi lại thản nhiên uống canh.

Tôi ậm ừ một tiếng nhưng cũng không giấu nổi sự thất vọng đang dâng tràn.

Tôi lặng lẽ lại gần bên chàng, đứng nhìn chàng ăn canh trứng.

“Ngon thật! Là do ai trong đám người dưới nấu vậy? Sao trước giờ ta

chưa bao giờ được ăn một món ngon như thế này bao giờ.” – Dường như

chàng cũng cảm thấy không khí có phần nặng nề, bèn tiện thể tìm một chủ

đề để nói.

“Là do tự tay thiếp nấu.” – Tôi khe khẽ trả lời.

“Nàng?” – Chàng lại đưa mắt nhìn tôi, mỉm cười vẻ không tin – “Không

ngờ một tiểu thư cành vàng lá ngọc như nàng mà cũng biết nấu nướng khéo

léo như vậy. Ngày mai gọi đám người dưới đốt một lò sưởi ở đây đi, lạnh

như thế này, làm sao mà sống được?”.

Những lúc vui vẻ, tướng công tỏ ra là một người rất hiền hòa. Tôi

nghĩ thầm, chắc sắp được làm cha nên tâm trạng tự nhiên cũng có phần

thoải mái hơn.

Nhưng trước sự quan tâm một cách vô tình của tướng công, tôi vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Tướng công, trong phòng này rất lạnh, chàng về nghỉ sớm đi kẻo bị

nhiễm lạnh.” – Tôi cúi đầu thật thấp, lấy hết dũng khí mới lí nhí thốt

ra được câu nói đó.

“Ờ, đuổi ta đi hả? Ghét ta đã làm phiền tới nhã hứng thưởng thức bữa

ăn đêm của nàng ư?” – Chàng nhìn tôi, cất cao giọng hỏi lại.

“Không, không! Tuyệt nhiên không phải như vậy!” – Tôi cuống quýt vừa

lắc đầu vừa xua xua cả hai tay, chẳng biết phải giải thích như thế nào. – “Chỉ là…”

Tôi vốn là một người kín tiếng, không thích phô trương, cũng không

thích đem chuyện của mình ra nói với người khác. Sinh nhật ngày hôm nay

của tôi, ngay đến cả Mai Mai cũng không được biết. Nhưng, lúc này đây,

khi tôi đang lau nước mắt để tự chúc mừng sinh nhật, có người đẩy cửa

bước vào, đó lại là người tôi ngày đêm mong đợi, là chỗ dựa suốt cuộc

đời của tôi, là người mà tôi được sở hữu, cũng là người thân thiết nhất

của tôi. Tôi bỗng nhiên lại rất muốn được nói bí mật đó với chàng, muốn

được cùng chàng chia sẻ niềm vui. Nhưng tôi lại sợ nếu nói ta sẽ bị cho

là làm bộ làm tịch, sợ tướng công sẽ không vui.

Thế là, tôi lại cố gắng nuốt bí mật đó và trong lòng.

“Nói đi, chỉ là cái gì?” – Tướng công lại không có ý buông tha, cứ thúc giục tôi nói ra.

Tôi vốn là người không biết nói dối, đành cúi đầu nói rõ sự tình –

“Tiện thiếp khẩu vị vốn không được tốt, mỗi bữa thường ngày chỉ ăn được

rất ít, làm gì có hứng mà thưởng thức món ăn đêm. Chỉ có điều, hôm nay

là sinh nhật lần thứ mười sáu của thiếp. Trước đây, khi còn ở nhà, mẹ

thường tự tay nấu cho thiếp một bát canh trứng…” – Nói đến đây, nhớ lại

thời thiếu nữ vô lo vô nghĩ, nhớ đến vẻ hiền từ của mẹ, nhớ lại sự cô

đơn khi được gả vào nhà họ Ngô, nhớ lại mùa đông bơ vơ trong căn phòng

trống… nước mắt tôi lại trào ra tự bao giờ.

Tôi vội vàng quay người đi, đưa tay lên lau nước mắt.

Tướng công không nói gì nữa, căn phòng bỗng trở nên vô cùng yên ắng.

Nhưng dường như hơi thở của chàng có vẻ nặng nề hơn. Tôi vội vàng quay

đầu lại, gắng gượng nở một nụ cười duyên dáng cùng với một chút áy náy

rồi lại vội vã cúi đầu. Tôi biết, tướng công không thích nhìn phụ nữ

khóc.

“Nàng lại đây.” – Một lúc lâu sau, tướng công mới chỉ chiếc ghế bên cạnh, cất giọng ra lệnh.

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống. Trong lòng hết sức lo lắng. Tôi cúi đầu thật thấp, không biết chàng đang muốn làm gì.

Tướng công bê bát canh lên, dùng thìa múc một chút lòng đỏ trứng và

một chút nước canh, đưa lại gần miệng thổi khẽ, rồi sau đó tự tay đưa

lại gần miệng tôi.

Tôi sửng sốt ngạc nhiên, hai mắt mở to chăm chú nhìn chàng.

“Ăn đi.” – Tướng công nói, giọng ra lệnh, dứt khoát.

Nhưng tôi có thể thề rằng, động tác của chàng lại vô cùng mềm mại!

Tôi không dám do dự nhiều, ngượng ngịu ăn từng thìa canh do tướng công bón.

Ngọt quá! Ngọt hơn bất kỳ bát canh trứng nào trước đây!

“Tướng công, thiếp…” – Tôi vô cùng cảm động, tôi lại muốn khóc.

Tướng công không thích nhìn tôi khóc, nhưng lạ thay, mỗi lần đứng trước mặt chàng, tôi lại không thể kìm được.

Tướng công nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của tôi, đôi mày chàng khẽ

nhíu lại – “Sinh nhật nàng sao không nói với mẹ một tiếng, để mẹ còn

chuẩn bị cho nàng, dù sao cũng phải chúc mừng một chút chứ”.

Tôi nhăn nhó mỉm cười, khe khẽ lắc đầu – “Thiếp biết thân phận mình

nhỏ mọn, sinh nhật cũng chỉ là chuyện thường tình, đâu dám làm phiền mọi người.”

Tướng công còn định nói gì đó, nhưng dường như lại đang nhớ ra điều gì, cuối cùng không nói thêm câu nào nữa.

Chỉ đều đặn múc từng thìa, từng thìa đưa lại gần miệng tôi, cho tới khi không còn một


pacman, rainbows, and roller s