XtGem Forum catalog
Phấn Hoa Lầu Xanh

Phấn Hoa Lầu Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322494

Bình chọn: 8.5.00/10/249 lượt.

, em trai nói rất đúng, tốt nhất là biến mất, cứ coi như từ trước tới giờ không có sự hiện diện của tôi, như vậy từ nay gia môn sẽ vô cùng

may mắn.

Gió thổi ù ù bên tai, tôi đứng nhìn chăm chú rồi cúi lạy ngôi nhà đã nuôi dưỡng tôi trong suốt mười lăm năm.

Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên mặt hồ, tôi đã rất thân quen với nơi này ngay từ khi còn bé. Tôi biết trong làn nước sâu thăm thẳm kia

có những chú chép vàng to lớn. Tôi cũng biết rằng dưới lớp bùn ở đáy hồ

kia có những mầm hoa sen, mùa hè, những bông sen đua nhau đâm chồi rồi

khoe sắc trên mặt hồ.

Nhưng tôi lại không biết nước hồ sâu bao nhiêu. Giờ đây, trước mắt

tôi là mặt nước xanh đen, im lìm, toàn một không khí chết chóc, trừ một

vài gợn sóng nhỏ lăn tăn theo chiều thổi của cơn gió.

Bây giờ đang là giữa mùa đông, nước hồ lạnh vô cùng. Hai chân tôi vừa chạm xuống nước, toàn thân đã rùng mình ớn lạnh.

Tôi bắt đầu do dự, bắt đầu cảm thấy lo sợ. Tôi đứng bơ vơ bên hồ nước, nước mắt lại trào ra. Tôi phải chết như thế này sao?

Nhưng nghĩ tới sự ghẻ lạnh của người thân, sự khinh miệt của người

đời, toàn thân tôi như được tiếp thêm sức mạnh, tôi cắn chặt răng lao

mình xuống nước.

Cha, mẹ, con gái bất hiếu. Kiếp sau con xin nguyện làm một người đàn

ông, báo đáp lại công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, nguyện sẽ trọn đời hầu

hạ bên cạnh cha mẹ.

Nước hồ lạnh buốt như cắt da cắt thịt, tôi còn nhớ, lúc ngã xuống,

tôi đã quẫy đạp trong lòng hồ vài nhịp. Nếu tôi chết đi rồi, liệu có ai

khóc cho tôi không. Nếu tôi chết đi rồi, vài năm sau nữa, liệu còn ai

nhắc tới tên tôi không…

Tôi dần dần mất đi ý thức, chìm sâu trong làn nước trong xanh.

Tôi vốn dĩ không nên có mặt trên đời này, bây giờ là lúc tôi cần ra đi.

Khi mặt hồ yên lặng trở lại, đó cũng chính là lúc thế gian được yên bình.

Lạnh quá, nước hồ lạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Dòng nước lạnh thấu xương bao vây lấy người tôi, nước như những nhát

dao cắt nát da thịt tôi, khó chịu quá, tôi không thể thở được nữa rồi!

Mẹ, con lạnh quá, con đau quá! Mẹ, cứu con… Con chết đi rồi, liệu có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục hay không?

Dường như thời gian đã trôi qua vài thế kỷ. Tôi nghe thấy có tiếng

người thì thầm to nhỏ, tôi nghe được cả tiếng phụ nữ đang khóc.

Mi mắt tôi nặng như đeo chì, không tài nào mở ra nổi. Tôi khe khẽ

động đậy, mới phát hiện ra toàn thân đau nhức. Cuối cùng thì xung quanh

tôi không còn là mênh mang sóng nước nữa, xem ra, tôi đã chết thật rồi!

Chết rồi cũng tốt, chết rồi là được giải thoát. Cho gia đình và cho cả

bản thân tôi.

Tôi cảm giác như đang có hai bàn tay của ai đó nắm chặt lấy tay tôi,

đôi tay ấy vô cùng mềm mại, ấm áp, bao trọn lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng

vuốt ve bàn tôi như đang sợ làm tôi đau đớn. Trong trí nhớ của tôi, sự

yêu chiều đó chỉ có thể là của mẹ. Sao mẹ lại ở đây? Vậy thì, đây chắc

chắn không phải là địa ngục rồi.

Tôi từ từ mở to đôi mắt. Cảnh vật trước mắt biến đổi từ mờ mờ ảo ảo sang sáng sủa, rõ nét.

Phía đầu giường, màn che và chăn đắp đều mang những màu sắc thân

thuộc với tôi, là những đồ vật trong phòng của tôi. Tôi cảm thấy mình

như một linh hồn cô độc, hàng trăm năm sau quay trở lại thăm viếng chốn

xưa.

“Sở Sở…” – Tiếng gọi dịu dàng và thân quen đó càng trở nên rõ ràng

hơn, suýt nữa thì khiến tôi rơi lệ. Đó là tiếng gọi của mẹ, tôi làm sao

có thể nghe lầm được!

Tôi cố gắng định thần lại, muốn nhìn cho rõ người đang nắm lấy bàn tay tôi kia.

“…” – Là mẹ! Đúng là mẹ rồi! Tôi xúc động bội phần, muốn gọi một

tiếng mẹ nhưng quả thực không còn chút sức lực nào, chỉ có thể khẽ mở

miệng, động đậy đôi môi, không phát ra được thứ âm thanh nào.

“Bồ Tát phù hộ, con đã tỉnh lại rồi!” – Tôi đã nhìn rõ rồi, người phụ nữ giàn giụa nước mắt đang ngồi kia chính là người mẹ đã bốn năm rồi

tôi chưa được gặp lại!

Một tiếng hắng giọng uy nghiêm từ phía sau vang lên, là cha, cha cũng đã đến thăm tôi – “Đã không còn nguy hiểm nữa, ta đi đây!”.

Tôi rớt nước mắt nhìn cha, cha thở dài não nề, lắc lắc đầu, quay

người lại nói với mẹ – “Bà ở lại đây trông nom con. Thật là tội

nghiệp!”.

Một bóng người cao lớn lướt qua ô cửa, hình như là em trai. Tôi nhìn không rõ.

Tất cả những người thân của tôi đều có mặt ở đây ư? Tôi ngờ rằng mình đang nằm mơ! Chỉ có trong giấc mơ mới có điều kỳ diệu như vậy.

Mẹ đang ngồi bên cạnh giường, không ngừng xoa ấm đôi bàn tay tôi,

chốc chốc lại áp đôi tay của tôi lên má mình. Bàn tay tôi đã thấm ướt

nước mắt của mẹ.

“Mẹ…” – Cuối cùng thì tôi cũng thều thào được một tiếng. Nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi.

“Con của mẹ! Con của mẹ!” – Mẹ không kềm chế được, phục người xuống

ôm chầm lấy tôi nức nở. Mẹ khe khẽ lắc đầu, miệng không ngớt gọi tên

tôi.

“Mẹ…” – Tôi cố gắng hét lên thật to. Bốn năm qua, bao nhiêu bất mãn,

bao nhiêu oan ức, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu nhớ nhung đều được dồn

hết vào tiếng kêu đó. Nỗi ấm ức của tôi chỉ có thể nói được với mẹ, bà

không tin theo Phật, cũng không ăn chay, nhưng mẹ là người duy nhất yêu

thương tôi trên thế gian này.

Nhưng cách đây không lâu, ngay cả