Old school Swatch Watches
Phấn Hoa Lầu Xanh

Phấn Hoa Lầu Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322511

Bình chọn: 9.5.00/10/251 lượt.

nhà họ Ngụy đã không còn chỗ dành cho tôi nữa rồi. Không được gặp người

thân, đối với tôi cũng có thể là một sự giải thoát.

Tôi đã quen với việc chỉ có một mình trong căn phòng trống, quen với

việc vơ vẩn một mình ngắm nắng thưởng trăng. Trong những lúc cô đơn ấy,

tôi thường tự nói chuyện với bản thân mình. Vườn đào bên dưới căn gác

của tôi vẫn còn đó, bây giờ đang là giữa mùa đông, chưa đến kỳ hoa đào

nở.

Tôi vẫn thích được đi dạo trong vườn đào vào mỗi buổi sáng sớm để

những giọt sương đêm của mùa đông thấm ướt đôi giày vải thêu hoa. Đôi

khi, tôi cũng thả lỏng tâm hồn, nhớ lại kỷ niệm về mối tình đầu đã từng

diễn ra ở nơi đây. Tôi còn nhớ cảm xúc của những tháng ngày trẻ trung

đó, lần đầu tiên tôi có được những cảm xúc rạo rực, bồi hồi, lần đầu

tiên tôi có sự đụng chạm với người khác giới, sự đụng chạm khiến người

ta luôn cảm thấy vừa vui thích vừa xấu hổ. Giờ đây, đã bốn mùa xuân thu

luân hồi, biết bao cánh hoa đào đã rụng, mối tình đơn phương ấy của tôi

cũng đã rớt rơi theo những cánh hoa kia mất rồi.

Chỉ còn lại những thân cây đào khẳng khiu, cô đơn đứng giữa không gian rộng lớn.

“Chị còn mặt mũi quay trở về ư?!” – Một giọng nói phẫn nộ vang lên từ phía sau. Tôi giật mình quay đầu lại.

Là… là em trai.

Khi tôi đi khỏi nhà, cậu ấy mới mười hai tuổi, vẫn là một cậu bé còn

chưa hiểu rõ mọi chuyện. Còn nhớ, lúc nhỏ, tình cảm giữa hai chị em vô

cùng sâu sắc, tôi thích ngắm gương mặt ngây thơ của nó mỗi lần ngẩng đầu lên gọi chị. Bốn năm đã trôi đi, từ một thiếu niên, em trai đã trở

thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú.

“Em trai!” Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Niềm vui được gặp lại

người thân sau bao ngày trở về nhà đã thúc giục tôi muốn kể lại những

biến cố trong cuộc đời mình. Tôi xúc động tiến về phía em trai, nở một

nụ cười rạng rỡ. Đáp lại là một khuôn mặt khinh bỉ.

“Tiện nhân!” – Em trai nói.

Hai chữ ngắn gọn mà lạnh lùng đó đã bóp nát sự nhiệt tình trong tôi,

tôi thậm chí còn chưa kịp thu lại nụ cười đang nở trên môi. – “Em…” –

tôi ngạc nhiên bội phần, cảm thấy vô cùng khó hiểu, lại có cảm giác như

em trai chưa nhận ra mình – “Chị là chị Sở Sở đây mà!”.

“Tiện nhân! Chị còn mặt mũi quay trở về ư? Tôi không có người chị như chị! Danh dự của nhà họ Ngụy đã bị chị làm cho ô uế rồi! Chị là nỗi

nhục lớn của nhà họ Ngụy chúng tôi!” – Em trai cất cao giọng mắng nhiếc, đôi mày nhíu lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh thường.

“…”

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không còn lời nào để nói nữa.

“Chị còn về đây làm gì? Nếu là chị, tôi đã nhảy xuống sông tự vẫn từ

lâu rồi!” – Cuối cùng, em trai đã bị kích động tới nỗi gào toáng lên.

Tôi bỗng nhiên lại cảm thấy rất bình tĩnh, sau bốn năm với bao đau

đớn giày vò, tôi đã có thể thản nhiên để đối diện bất kì lời chửi mắng

hay cái nhìn khinh bỉ nào.

Tôi lặng lẽ nhìn em trai.

Em trai tôi đã lớn thật rồi. Đã cao hơn trước nhiều, giọng nói cũng

vang hơn, đã ra dáng một người đàn ông trưởng thành. Những kỷ niệm ngọt

ngào, ngây thơ của bốn năm về trước đã tan theo mây khói, tôi đã không

thể nắm tay cậu em trai, cùng nhau chơi thả diều trong sân hay cùng nhau đi bắt chuồn chuồn nữa.

Em trai đã thay đổi rồi, những người thân trước đây giờ đã trở nên xa lạ, nụ cười ngày xưa đã một đi không trở lại.

Tôi bỗng nhiên lại muốn cười, tôi cũng không thể điều khiển được khóe môi đang cong dần lên của mình nữa.

“Chị nói đi chứ? Chị nói gì đi chứ? Giờ đây, chị rốt cuộc là họ Ngô

hay họ Ngụy? Nhà chúng tôi lại có một người vợ bị ruồng bỏ ư? Chị! Chị

đang cười đấy à? Chị vẫn còn cười được ư? Đúng là đồ không biết xấu hổ!

Chị còn cười… Hừ!” – Em trai học theo cách nói của người lớn, lắc đầu

một cách tuyệt vọng – “Gia môn bất hạnh!”

Cuối cùng, em trai phẩy tay áo rồi bỏ đi.

Gia môn bất hạnh… câu này chắc chắn là em trai học được từ chỗ của

cha rồi. Tôi có thể hình dung ra vẻ mặt đau khổ của cha khi đứng trước

bàn thờ gia tiên thốt lên bốn từ đó.

Gia môn bất hạnh. Tôi còn nhớ, bố chồng cũng dành những từ đó để ban phát cho tôi.

Rốt cuộc là sự bất hạnh của tôi đã làm ảnh hưởng tới gia môn hay sự bất hạnh của gia môn đã đổ hết lên người tôi.

Rốt cuộc thì tôi đã làm gì, tôi đi đến nhà nào thì nhà đó trở nên bất hạnh. Tôi đau khổ suy nghĩ, tôi thực sự không tìm được câu trả lời –

thực sự là tôi không làm gì cả.

Tôi đã bắt đầu hiểu rõ hơn về cuộc đời.

Tình thân nghĩa nặng luôn tồn tại, nhưng chỉ đối với đàn ông; công

bằng chính trực luôn tồn tại, nhưng chỉ đối với đàn ông; quyền được lựa

chọn luôn tồn tại, nhưng chỉ đối với đàn ông; niềm vui hạnh phúc luôn

tồn tại, nhưng chỉ đối với đàn ông… cả thế giới này chỉ xoay chuyển xung quanh người đàn ông, vậy tại sao còn phải sinh ra đàn bà?

Nếu ngay từ đầu đã không cần đến tôi, vậy còn nuôi dưỡng tôi khôn lớn để làm gì?

Tôi mang theo tất cả những khúc mắc trong lòng và đi đến bên hồ nước, thản nhiên cởi bỏ đôi giày, cẩn thận đặt chúng một cách ngay ngắn.

Nếu tôi không phải họ Ngô thì cũng không thể mang họ Ngụy được nữa

rồi, nếu như tôi đã là thứ thừa thãi trong con mắt của mọi người, vậy

thì