
ăm không gặp rồi, đôi khi chàng cũng thấy trong lòng có chút nhớ nhung tới nàng. Lại thường nghĩ, không biết nàng giờ sống ra sao, có lẽ đã cải giá rồi cũng nên. Ngoài nàng ra, đã không có thêm người phụ nữ
nào có thể giúp chàng mặc áo một cách ân cần, chu đáo như vậy nữa.
Thật chẳng ngờ, nàng lại lưu lạc đến chốn lầu xanh này.
Nàng cũng đang nhìn Ngô Văn Bác, ánh mắt thẫn thờ ngây dại của nàng cho hay, nàng cũng đã nhận ra cố nhân rồi.
Từ xa trông lại, đôi mắt nàng thoáng có chút ngạc nhiên, xấu hổ,
ngượng ngùng, có cả nỗi day dứt, có cả những nỗi nhớ niềm thương đã đào
sâu chôn chặt tự thuở nào.
Hai người cứ đắm đuối nhìn nhau từ khoảng cách xa như vậy, khoảnh
khắc ánh mắt họ chạm nhau ấy, cả hai đều không còn thốt nên lời.
Vị công tử kia lẩm bẩm, nói – “Lẽ nào, Ngô huynh và cô nương Phấn Đại kia đã sớm quen biết nhau?”.
Thấy nàng lặng yên lâu quá, phía dưới đã bắt đầu có kẻ ồn ào, Phấn
Đại vội lau khô giọt lệ nóng bỏng bên khóe mắt, vội vã bỏ chạy lên lầu…
Giờ đây nàng thân làm kỹ nữ, gặp lại tướng công từng đầu gối tay ấp
cùng mình tại chính chốn lầu xanh này, một bên là gái điếm, một bên là
khách làng chơi. Xót xa, oan nghiệt nào hơn thế?
Tiếng một gã cao to quát lớn – “Này cô ả kia, còn chưa hát xong mà?
Chạy đi đâu thế? Ông mày đã trả tiền rồi đấy nhé!” – Nói rồi thẳng tay
túm chặt lấy cánh tay Phấn Đại. Phấn Đại khẽ xuýt xoa vì đau, mặt mũi
nhăn nhó.
Ngô Văn Bác đứng vụt dậy, nhưng chợt thấy Phấn Đại đang lắc đầu quầy
quậy nhìn chàng, ra hiệu chàng đừng bước tới, đành chậm rãi ngồi xuống.
Tần ma ma hớt hơ hớt hải chạy tới, thấy nước mắt đã hoen cả phấn trên mặt Phấn Đại, lại thấy bọn đàn ông to khỏe kia đang gây lộn ầm ĩ, vốn
là người tinh ý, bà dường như cũng đoán ra bảy tám phần câu chuyện. Bà
bắt đầu thốt lên những lời có cánh – “Ôi chao, lão gia à, ngài làm gì
vậy, ngài định so đo với Phấn Đại nhà chúng tôi thật hay sao? Phấn Đại
hôm nay bị cảm lạnh, cô ấy đang ốm trong người mà vẫn gắng sức đến đây
để mua vui cho các vị lão gia đây. Lão gia xin chớ có chấp một đứa con
gái mà làm gì, hay là, để mụ già tôi tìm cho lão gia một em tươi xinh
nhé, chỉ hầu hạ riêng cho lão gia đây? Coi như Ngọc Hương Lầu chúng tôi
thất lễ với ngài, tôi xin tạ lỗi với ngài” – Nói rồi, bà vội vàng dùng
quạt gạt bàn tay gã đàn ông kia ra.
Những lời vừa rồi quả đã khiến cho vị khách đã ngà ngà hơi men kia
tạm nguôi giận. Gã giật phắt tay lại, phẩy áo mà về lại chỗ ngồi.
Tần ma ma lại vội vã gọi cô nương Tư Tư xuống, ca nốt thay cho Phấn Đại.
Phấn Đại giam mình trong phòng, không muốn gặp ai. Nỗi thổn thức dồn
dập bóp nghẹn nơi lồng ngực nàng, tâm trạng của nàng lúc này vô cùng
phức tạp.
Cho dù năm xưa, Ngô Văn Bác đối xử với nàng ra sao, có tội lỗi gì, nàng chưa từng nửa lời oán trách.
Năm đó, khi nàng xuất giá, mẹ đã dạy nàng rằng, bước chân vào nhà họ Ngô, thì đã là người của Ngô Văn Bác rồi.
Người ấy chính là tướng công trước kia của Phấn Đại, là người đàn ông đầu tiên của đời nàng, là ông trời, là thần thánh. Nàng cho rằng, bất
kể người ấy làm gì đi chăng nữa, cũng đều rất chính đáng. Đó chính là
những giáo huấn về đức hạnh của người phụ nữ, những giáo huấn ấy đã sớm
ăn sâu trong máu của nàng.
Thế mà, ngày hôm nay đây, trước mặt chàng, nàng lại ong bướm đong đưa với cả lũ đàn ông đang đập bàn đập ghế vì phấn khích, đê mê.
Chàng ơi, việc xảy ra mới đó đã năm năm, Sở Sở và chàng đã tận nghĩa phu thê, sao chàng còn gặp thiếp mà làm chi…
Nàng gục xuống giường, đau đớn khóc không thành tiếng.
Tần ma ma đi vào, ngồi bên giường, thấy nàng khóc lóc đau khổ, ngạc
nhiên mà hỏi – “Con gái à, bữa nay con sao vậy? Trước tới giờ, có bao
giờ con để xảy ra chuyện như vậy đâu? Hay con ốm thật rồi? Có cần gọi
đại phu đến thăm bệnh cho con không?”.
Phấn Đại tựa hồ không hay biết, chỉ khóc mãi, nàng khóc như trút hết, dốc hết những ấm ức tức tưởi đè nén, bóp nghẹt trái tim nàng bao tháng
ngày qua.
Tần ma ma gắng gượng dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên giải, vậy mà
nàng vẫn không chịu nghe. Hồi lâu, chút kiên nhẫn cuối cùng của Tần ma
ma cũng đã cạn, sa sầm mặt mày mà bảo:
“Con gái, ta biết gần đây, con chịu nhiều ấm ức, nhưng con cũng không thể đang tâm mà đạp đổ sân khấu của ta chứ. Tuổi thanh xuân của đàn bà
được mấy năm? Con không tranh thủ lúc còn trẻ mà kiếm tiền, mai này già
đi, lấy ai chăm sóc cho mình? Cứ cho là con không cần tiền cần bạc,
nhưng Ngọc Hương Lầu của ta thì vẫn phải làm ăn chứ? Con thử nghĩ xem
những năm vừa rồi, ta đối với con thế nào? Ta đâu có để con phải thiệt
thòi! Mà thôi, không cần nhiều lời, có vị công tử dưới lầu đã chọn con
rồi, bạc ta đã nhận của người ta rồi, con hãy hầu hạ người ta cho tử tế
đi! Còn muốn làm loạn lên thì đừng trách ma ma ta không nương tay!”
“Không! Tần ma ma… con… hôm nay con không muốn tiếp khách… không muốn thật mà!” – Phấn Đại hoảng hốt, vội trở mình dậy, nước mắt như mưa,
thỉnh cầu.
“Việc này không thể chiều theo ý con được. Phấn Đại à, con là đứa có
thiên phú nhất mà ta từng dìu dắt, làm ta ưng ý hài lòng nhất. Từ khi