
, sai người làm đi mời bác sĩ tới.
Hắn đưa tay sờ thử trán Hướng Phù Sinh, thở phào một hơi, nở nụ cười nhẹ
nhõm: "Cuối cùng em cũng tỉnh. Đói không? Để tôi sai người nấu ít
cháo."
Hướng Phù Sinh không phản đối, người hầu bèn dìu cô dậy đi tắm rửa một
lượt, sau đó mời cô ăn cháo. Bác sĩ tới khám qua rồi kê thuốc, lúc này cô mới
lại từ trên giường ngồi dậy.
Lâm Sóc ngồi yên bên giường, vẻ mặt không còn sót lại chút vui mừng nào
của khi nãy.
Hôn mê vài ngày, giờ đây trông cô gầy gò, mặt mũi xám xịt, chỉ có đôi con
mắt vẫn linh động như thường. Đôi mắt ấy lúc này đang nhìn hắn chằm chằm, biểu
lộ một nỗi uất hận chẳng thèm che giấu.
"Vài ngày qua em cứ nói mê suốt, toàn những chuyện quá khứ. Đợi em
khỏe lên một chút, tôi sẽ gọi bác sỹ tâm lý tới khám cho em…”
"Chẳng phải anh đã sớm làm giấy xác nhận tôi là kẻ 'thần kinh có vấn
đề’ hay sao?" Giọng cô khản đặc, nhưng vẫn gắng cắt lời hắn. "Còn
muốn thế nào nữa?"
"Phù Sinh, em phản ứng hơi quá đấy." Hắn nhíu mày, "Tôi
chỉ muốn..."
"Chỉ muốn sao? Muốn tốt cho tôi?" Cô nói rất khó khăn, từng chữ
cứ như xé toạc cổ họng mà thoát ra khỏi miệng. "Cất hộ tôi bốn chữ ấy rồi
cút đi."
Đôi con ngươi Lâm Sóc thu nhỏ lại. Hắn cúi mình, tóm lấy nửa người của Hướng
Phù Sinh, đè cô xuống: "Hướng Phù Sinh, em tưởng giờ này phút này em còn
đủ tư cách nằm trên chiếc giường này à? Tôi còn khách khí nên mới nói câu xin
lỗi. Nói cho em biết, tôi không nợ em cái gì hết." Giọng hắn ngang ngược:
"Tôi muốn em, thì em phải là của tôi, em không có quyền chọn lựa."
"Người làm có trời biết." Hướng Phù Sinh nói.
Hướng Phù Sinh giơ tay định tát Lâm Sóc một bạt tai, đến nửa chừng bị hắn
tóm được, ghì chặt xuống giường. Hắn gần như phát điên, trở mình đè cô xuống,
nở nụ cười u ám: "Lâm Sóc này không tin thần phật, không tin số mệnh, càng
không sợ quả báo, chết chóc gì cả!"
Hướng Phù Sinh phủ phục dưới bóng đen cơ thể Lâm Sóc, không hề có chút sợ
hãi. Cô cười. Cười đến mức ho trối chết, cười đến mức cả lồng ngực như vỡ vụn.
Cô nói: "Lâm Sóc, tôi sẽ chờ xem anh bị quả báo thế nào!"
Bàn tay Lâm Sóc dần siết chặt cổ tay cô: "Hướng Phù Sinh, em tưởng
Lâm Sóc này không thể sống thiếu em được à?"
Cô nhìn lại hắn đầy thách thức: "Anh nói xem? Lâm Sóc có thể sống
thiếu Hướng Phù Sinh hay không?"
Lâm Sóc nhìn sâu vào mắt Hướng Phù Sinh hai giây, bất chợt hôn xiết lấy
cô. Lưỡi hắn điên cuồng bá chiếm. Đôi tay hắn trườn trên cánh tay cô, vượt qua lớp
áo ngủ, lần mò cởi phăng chiếc khóa sau lưng. Hắn ngấu nghiến cổ cô như một kẻ
đói lâu ngày trước đĩa thức ăn nóng hổi.
Phải, Hướng Phù Sinh, tôi không thể thiếu em được.
Để lại một vết hôn màu đỏ tím trên cổ cô, đó là thói quen không hề thay đổi
của hắn.
Những thứ là của mình, hắn sẽ đánh dấu, để cho cả thế giới phải biết.
Dứt toạc hai hàng cúc phía trước chiếc áo ngủ, Lâm Sóc hít hà đôi xương
quai xanh thẳng tắp, điên cuồng hôn lên đó. Hắn giày vò ngực cô qua lớp áo
mỏng... rồi tách hai chân cô...
Từ trước tới nay, trên giường, với cô, hắn luôn là chúa tể.
Hướng Phù Sinh xoay đầu, nắm chặt chiếc gối. Những tiếng rên khan đầy bức
bối. "Lâm Sóc, đây là câu trả lời của anh à?" Cô trào phúng.
Lâm Sóc ngước lên. Bốn mắt nhìn nhau. Con ngươi hắn tối sẫm, bên trong
như có một cơn sóng dữ ngầm biến động. Hắn kéo tay cô đặt lên ngực mình, ý muốn
cô cảm nhận những chuyển động mạnh mẽ sâu bên trong nó.
"Phù Sinh, em không muốn tôi sao?" Giọng hắn hơi dồn dập, càng
thêm phần mê hoặc.
Ánh mắt cô thoáng hiện một cảm xúc phức tạp, nhưng chỉ giây lát, cô nắm
chặt tay, vò ngực áo hắn: "Muốn chứ, mỗi giây, mỗi phút, đều muốn..."
Hướng Phù Sinh nhón lấy những nút áo, cởi ra từng cái từng cái một, nắm
vạt kéo hắn lại gần, thì thầm từng chữ một: "...muốn đem anh... băm làm
trăm mảnh."
Lâm Sóc dường như đã đoán trước, không thèm để ý, hắn nhấc cằm cô lên,
ngón tay vuốt ve đôi môi cô.
"Tôi đang đợi ngày đó đây."
Cô chặn ngón tay hắn lại, vươn người để môi kề môi. "Tôi sẽ không để
anh thất vọng đâu."
Lâm Sóc nuốt trọn làn môi mềm mại của cô lần nữa, chậm rãi mơn trớn.
"Nếu chỉ định lây cảm cho tôi thì trẻ ranh quá đấy." Cô vịn lấy cổ
hắn, nụ hôn khiến cô ngạt thở, "Yên tâm, tôi còn chiêu khác."
Hắn cười nhạt, rời môi, giật mạnh chiếc áo ngủ. Những chiếc cúc áo văng
ra biến mất dưới tấm thảm. Không nói nhiều thêm nữa, hắn cúi xuống ngấu nghiến
làn da trắng mịn của cô. Hướng Phù Sinh đang ốm nặng, không thể chịu nổi sự
giày vò này, cô cào mạnh vào lưng hắn như một cách giải tỏa những kích thích
đang rạo rực. Bị đau, Lâm Sóc cắn cảnh cáo, Hướng Phù Sinh lườm hắn, đập vào
mắt cô là hai con ngươi ngập toàn dục vọng.
Hắn lật người cô lại nâng eo cao lên, đứng đối diện với lưng cô. Vừa
khít. Hắn cắn khẽ vành tai cô, hôn dọc sống lưng. Hướng Phù Sinh gần như mềm
nhũn, hắn liền ôm eo cô thật chặt. Những nụ hôn của hắn dừng lại ở vết xăm trên
hông, như đang thưởng thức một tuyệt tác.
Dừng lại trong phút chốc, rồi lại đột ngột tiếp tục. Hắn sán tới bên tai
Hướng Phù Sinh, nói rành rọt từng chữ một "Hướng Phù Sin