
tan những luồng suy nghĩ
phức tạp. Cô thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi Lâm Sóc tỉnh dậy, Hướng Phù Sinh vẫn cuộn tròn trong
lòng hắn say ngủ. Nhìn khuôn mặt bình yên, dáng hình gầy nhỏ cong lưng nép bên
mình, hắn không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Nhìn lên nữa, hắn liền phì cười, dù thường ngày Hướng Phù Sinh là một cô
gái rất chỉn chu lịch sự, nhưng tướng ngủ thì thật gay go. Tấm chăn vốn đắp
ngay ngắn trên cơ thể hai người đã bị cô đá ra lật ngang lộn ngửa. Hắn chỉ khẽ
động đậy đã bị chân cô đưa lên quặp chặt cứng.
Bất giác, hắn nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào trước kia.
Ngày lễ tình nhân tại Mỹ năm đó, hắn phải về Hồng Kông xử lý một số công
việc, lúc trở lại thấy cô đã ngồi trên sô pha trong nhà từ lúc nào, tấm chăn
lông dày quấn quanh người thành một bịch bông lớn, dưới chân còn đặt một thùng
rác nhỏ, bên trong chật cứng giấy.
Hắn rót trà, mang thuốc lên cho cô uống, không nhịn được trách cô sao
không biết giữ gìn sức khỏe chút nào. Cô không biết điều lại còn chê hắn phiền
hà.
Lúc ấy thật tức cười, bây giờ nghĩ lại, cũng có thể coi đó như một niềm
hạnh phúc.
Hắn khẽ vén mấy lọn tóc rối lơ thơ trên trán cô, nhỏ tiếng thì thầm:
"Em chẳng tiến bộ chút nào."
Ba năm ở một mình, không ai giúp cô đắp lại tấm chăn, chắc là bị cảm
nhiều lắm.
"Anh mới là người không có tiến bộ." Hướng Phù Sinh đột ngột mở
mắt ra, nhìn hắn, ánh mắt lúng liếng.
Lâm Sóc hơi sững lại, ngây người hỏi: "Em... em vừa nói gì?"
Hướng Phù Sinh ngáp dài một cái đáp: "Em đói rồi."
Lâm Sóc kéo cô lại gần, ngắm nghía thật kỹ, rồi thong thả hỏi:
"Hướng Phù Sinh, em lại muốn thế nào?"
Hướng Phù Sinh thu lại vẻ ngái ngủ, ngón tay gõ nhẹ lên môi hắn, cười
nhạt: "Đã là mơ, sao không mơ lâu một chút?"
…..O…..
Mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi, Hướng Phù Sinh bắt chéo chân nằm trên sô
pha, buồn chán nghịch điện thoại của Lâm Sóc. Trong điện thoại không có trò
chơi, cũng không có sách điện tử, chỉ có hơn nghìn số điện thoại, hộp tin nhắn
gần đầy ắp và dãy dài nhật ký cuộc gọi.
Trong không khí dậy lên mùi thịt hun khói cùng tiếng lốp bốp của trứng
ốp, Hướng Phù Sinh càng đói sôi lên.
"Lại ăn sáng nào." Tiếng Lâm Sóc vọng ra. Hướng Phù Sinh để điện
thoại hắn lại trên bàn, nhanh nhẹn đứng dậy.
Trên bàn đã bày xong thức ăn, thịt hun khói, trứng rán, thêm bánh mỳ Pháp
cắt lát, một ly sữa tươi, bữa sáng kiểu thường thấy.
"Vẫn thế không đổi kiểu đi chút nào." Hướng Phù Sinh nhướn mày
nhưng vẫn cứ ngồi xuống.
"Hai năm nay chẳng có ai đáng để tôi phải mất công như thế."
Lâm Sóc hời hợt lên tiếng, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hướng Phù Sinh.
Hướng Phù Sinh đang nhai bỗng dừng lại, nuốt miếng thức ăn xuống, ngước
lên nhìn về phía đối diện.
Đôi tay cầm dao nĩa thoăn thoắt cắt thức ăn, ánh mắt hắn chỉ dán vào
chiếc đĩa, hàng lông mi dày và dài, từ chỗ cô nhìn sang vừa đẹp tạo thành một
đường cong hoàn hảo. Hắn làm bất cứ việc gì cũng vô cùng xuất thần, đến ngay cả
việc ăn cũng vậy, yên lặng, không nhiều lời.
Đây là một điểm cô thích ở hắn, không dễ dàng để lộ sự sắc sảo của mình,
cũng luôn biết cách che giấu cảm xúc. Cô cũng nể phục cả thủ đoạn lẫn sự độc ác
nơi hắn. Chỉ không ngờ, hắn lại dùng những thủ đoạn ấy với mình.
Cô ngắm hắn tới ngẩn người khiến kẻ đối diện không nhịn được, buông dao
nĩa xuống nhìn lại.
"Vừa nãy có ai kêu đói mãi, khiến tôi phải nhảy từ trên giường xuống
lao vào bếp? Sao, bây giờ hết đói rồi ư?"
Đôi mắt hắn chăm chú như muốn nhìn thấu cô. Cũng đúng, giữa hai người họ
đã rất lâu không thể bình yên bên nhau, giờ đây đối với người kia có chút cảnh
giác cũng không có gì là lạ.
Hướng Phù Sinh chống cằm hỏi: "Lâm Sóc, anh đang sợ à?"
"Sợ?"
"Đúng, anh có sợ tôi hủy đi sự nghiệp anh mất bao công sức gây dựng
không?"
Lúc nói, cô khẽ nhắm mắt, trông như một con mèo lười, khác xa cô gái
thường ngày tuy thỉnh thoảng nổi khùng nhưng bên trong hoạt bát lanh lợi.
Lâm Sóc nhếch môi: "Tôi vẫn nói câu đó, nếu em có giỏi thì cứ làm
thử xem."
"Vẫn cứ tự kiêu như thế." Hướng Phù Sinh bĩu môi, cúi đầu ăn tiếp.
Lâm Sóc cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Ăn xong bữa sáng muộn, ánh nắng bên ngoài đã trở nên gay gắt. Hướng Phù
Sinh cùng Lâm Sóc dọn dẹp bát đĩa. Hai người có những kí ức không tốt lắm về
nhà bếp. Cô nhớ có một lần ở bên hắn trong nhà bếp, cô đập vỡ sạch những thứ có
thể nhìn thấy, còn bị mảnh vụn đâm rướm máu.
Nhưng có lẽ những kí ức đau thương giữa hai người quá nhiều, giờ đây căn
phòng bếp cũng không phải nơi quá cần tránh né. Ngược lại, cô còn rất thích bầu
không khí yên tĩnh này.
'"Hôm nay không tới công ty à?" Hướng Phù Sinh tắt máy rửa bát,
hỏi.
"Không đi nữa." Hắn lắc đầu: "Mấy khi được mơ một giấc mơ
đẹp, không thể lãng phí vì công việc được."
Hướng Phù Sinh không nhịn được phì cười, hàng lông mày giãn ra: "Nếu
anh thật sự có thể bỏ qua công việc, chúng ta cũng không đến mức tới bước đường
này."
Im lặng giây lát, Lâm Sóc nắm lấy bàn tay đang để thõng bên hông của
Hướng Phù Sinh: "Tôi biết câu trả lời của anh là gì. Tôi không muốn nghe
đâu." Hắn