
mà
lại kêu gào đứng lên.
“Ô ~” Nàng thống khổ rên rỉ. Tiếng rên rỉ này đánh thức người
ở mép giường. A Kim mở mắt ra, nhìn thấy Tô Lệ Nhã, vui mừng ôm lấy người vẫn nằm
trên giường nói:“Thật tốt quá, A Nhã. Ngươi rốt cục tỉnh.”
Bị bắt đứng dậy Tô Lệ Nhã bởi vì động tác này mà cơ bắp cứng
ngắc đau nhức không thôi, lập tức hô đau:“Đau quá, đau quá. A Kim mau thả ta
ra.”
A Kim nghe tiếng, vội vàng nhẹ nhàng mà buông nàng, rồi sau
đó căm giận nói:“A Nhã, là ai đả thương ngươi? Nói cho ta biết, ta đi thay
ngươi xả giận.”
“Đả thương?” Nàng có chút không hiểu hỏi.
“Ân. Người nọ thật sự là rất đáng giận. Không chỉ có làm cho
trên người A Nhã khối xanh, khối tím, còn làm cho A Nhã đổ máu.” A Kim trên mặt
phẫn hận càng sâu.
“Một khối xanh? Một khối tím? Đổ máu?” Nhất thời bị lời này
làm choáng váng Tô Lệ Nhã nghi hoặc lặp lại. Một đạo linh quang hiện lên, nàng
khó có thể tin hỏi:“A Kim, ngươi cái gì cũng không nhớ rõ?”
“Ta phải nhớ rõ cái gì a?” A Kim trên mặt đựng dấu chấm hỏi.
Nhìn khuôn mặt tuấn
tú nghi hoặc kia, nàng không thể không thừa nhận chính mình hy sinh lừng lẫy trở
thành giải dược cứu vớt đứa ngốc, bị đứa ngốc cấp ăn , mang trên người một thân
đau nhức, mà đứa ngốc này cư nhiên cái gì cũng không nhớ rõ.
“A Nhã, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là ai a?”
Tô Lệ Nhã vô lực nhìn tên đầu sỏ gây nên, không nghĩ tiếp tục
dây dưa vấn đề này, nói:“A Kim, ôm ta hồ tắm đi.”
Đối với lời nói củaTô Lệ Nhã A Kim tôn sùng như thánh chỉ động
tác mềm nhẹ đem nàng ôm lấy, hướng hồ tắm đi đến.
Sau khi phân phó A Kim rời đi, Tô Lệ Nhã cố nén toàn thân
cao thấp đau nhức, đem y phục trên người cởi ra, rồi sau đó thong thả đi vào
trong ôn tuyền.
“Hô –” Nước ấm tràn khắp cơ thể cảm giác thoải mái làm cho
nàng ngâm ra tiếng. Lúc này, nàng chú ý tới vết bầm trên tay . Nàng phóng đại
đôi mắt đẹp nhìn khắp người tựa như bị làm nhục qua, nơi nơi một khối xanh, một
khối tím ứ máu, trợn tròn mắt một hồi lâu mới thì thào tự nói:“A Kim đứa ngốc
này, thế nhưng đối ta xuống tay nặng như vậy, khó trách toàn thân đau nhức!”
Càng nhìn da thịt trắng nõn da thịt ứ máu, nàng lại càng kinh hãi, thề về sau
không bao giờ đảm đương cái gì giải dược nữa. Nhìn bộ dạng thương tích đầy mình
của nàng , chỉ biết đảm đương giải dược có hậu quả gì. Nhớ lại lúc đó, nàng chịu
đựng thống khổ, mà A Kim lại một bộ dáng tinh thần sảng khoái, Tô Lệ Nhã thấy
có mấy con quạ đen bay ngang qua đầu.
Bỗng nhiên, một đạo linh quang hiện lên, mặt của nàng nhất
thời cứng ngắc: Lúc đó, bọn họ giống như không có áp dụng biện pháp an toàn. Nếu
xảy ra tai nạn chết người làm sao bây giờ a? Nàng mới hai mươi tuổi, ở hiện đại
vẫn là còn rất trẻ. Nàng không cần sớm như vậy đã có người kêu bằng mẹ. Ha ha,
không, không có khả năng. Chính là một lần, làm sao có thể liền mang thai đâu?
Trung Lục Hợp màu cũng chưa dễ dàng như vậy. Hẳn là không có khả năng. Nàng ở
trong lòng mình an ủi.
Đại Mao lén lút tiếp cận A Kim đang đứng ngoài cửa, vỗ nhẹ
nói:“Lão đại –”
A Kim tầm mắt cũng không có rời cửa phòng tắm, trả lời:“Chuyện
gì a?”
Đại Mao do dự một chút, vẫn là khuyên nhủ:“Lão đại, ta xem
ngươi vẫn là nên nhìn sơ qua cũng đã cảm thấy ghê người. Nếu, đại tẩu nhìn đến
toàn thân của mình “Vết thương” vô cùng thê thảm. Nói, hắn không dám tưởng tượng
nàng sẽ tức giận đến cỡ nào a.
“Không, ta không rời A Nhã.” A Kim không chút nghĩ ngợi cự
tuyệt nói.
Đại Mao không khỏi đồng tình nhìn lão đại sắp bị bão táp thổi
đến, lấy cớ nói:“Lão đại, chúng ta đi ra ngoài mua thuốc cho đại tẩu đi! Ngươi
cũng biết nàng bị thương, cần phải bôi thuốc mỡ.”
Lý do này A Kim nghe lọt tai, vội vàng đứng dậy giữ chặt Đại
Mao nói:“Chúng ta nhanh chút đi.” Rồi sau đó, lấy tốc độ nhanh nhất, lôi kéo Đại
Mao rời đi.
Rốt cục rửa mặt chải đầu xong Tô Lệ Nhã chỉ cảm thấy cả người
thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác đau nhức cũng suy giảm nhiều. Nhưng là, mới
đi hai bước, nơi giữa hai chân truyền đến
không khoẻ làm cho nàng mặt ửng đỏ: Này đều do đứa ngốc A Kim. Nàng có điểm thẹn
quá hóa giận mở cửa muốn tìm A Kim nổi cáu, nhưng tìm toàn bộ phòng ở đều không
có tìm được, đang nghi hoặc hắn cùng Đại Mao đi nơi nào, thì bên ngoài phòng
truyền đến tiếng đập cửa.
Nghĩ đến bọn họ trở về Tô Lệ Nhã không khách khí mở cửa
phòng ra, húc đầu liền mắng:“A Kim, ngươi đi –” Nhìn gương mặt tuấn mỹ ngoài cửa,
nàng trợn mắt há hốc mồm mà nói:“Tần trang chủ –”
Tần Tử Dực nhìn Tô Lệ Nhã trợn mắt há hốc mồm, buồn cười
nói:“Không mời ta đi vào.”
Thế này mới phản ứng lại Tô Lệ Nhã vội vàng mời nói:“Tần
trang chủ mời –”
Tần Tử Dực một đường đánh giá biệt viện lịch sự tao nhã này,
ở trong đại sảnh ngồi xuống, nói:“Ngươi đem phòng ở bố trí không tệ a! Thoải
mái lịch sự tao nhã.”
Tô Lệ Nhã khách khí trả lời:“Tần trang chủ khích lệ. Không
biết ngươi hôm nay tiến đến có chuyện gì a?”
Tần Tử Dực thu hồi tầm mắt đánh giá bốn phía lại, trả lời:“Nga!
Ta nghe nói ngươi xin nghỉ bệnh, nhìn ngươi tốt lắm. Dù sao đêm nay là ngày
chúng ta thủ diễn.”
Đối với việc thủ diễn, Tô L