
chơi một mình theo lời nàng thì sao nàng có thể
tiếp tục làm nhà nông được?”
Nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Chu Phú, Trì Nam thấy buồn cười,
dùng câu của Lan di mà nói, chính là “cánh cứng nhỏ” sao? Nàng lập tức
nhướn mày khiêu khích mà nói: “Chàng làm gì được? Có thể dùng sức mạnh
sao?”
Chu Phú dùng vạt áo của mình lau khô hai chân của Trì Nam, nở nụ cười vô lại nói: “Dùng sức mạnh… Cũng không phải là không thể được …”
Trì Nam được lau khô hai chân cười duyên, lắc mình tránh khỏi mãnh thú Chu Phú, tiếng cười đùa lan khắp khu rừng vốn yên tĩnh. Editor: tieutam
Betaer: nhok tinh nghich
Khi Chu Phú bắt được Trì Nam chạy loạn quanh sân, vô cùng im lặng trước
đôi chân vừa được rửa sạch sẽ đã trở nên vô cùng dơ dáy bẩn thỉu của
nàng. Hắn ôm nàng lên, đặt nàng ngồi trên ghế đá lần nữa, lại mang nước
suối sạch sẽ tới rửa sạch cho nàng.
Trì Nam vô cùng hài lòng với sự săn sóc của Chu Phú, an phận để cho hắn
lau xong xuôi nhưng làm thế nào cũng không chịu xỏ tất. Chu Phú cũng
không có cách nào, đành cởi y phục lau lau chân cho Trì Nam, rồi lau lau tay, hong khô y phục trên hàng rào, sau đó mới thả lỏng người ngồi ở
phía khác của bàn đá.
Nhìn thành quả cả đêm bận bịu của Chu Phú, trên giường trúc sạch sẽ, đệm lót ở phía dưới là lá trúc xanh mướt, nhìn thật kỹ thì chóp mũi như có
thể ngửi được mùi trúc thơm ngát.
Trì Nam chân trần đứng dậy. Chu Phú nhìn bàn chân để trần của nàng, cảm
thấy vô cùng bất đắc dĩ với nương tử nghịch ngợm, đang định đứng dậy đi
múc nước thì lại bị Trì Nam kéo ống tay áo lại.
Giống như tiểu nữ hài làm nũng, Trì Nam ngồi trên đùi Chu Phú, hai tay
ôm cổ hắn, áp khuôn mặt mềm mịn lên hắn: “Chu Phú, chàng sẽ luôn đối tốt với ta như vậy, phải không?”
“Đương nhiên.” Chu Phú gần như không suy nghĩ, lập tức trả lời.
“Sẽ không rời khỏi ta, đúng không?”
“Đúng.”
“Vì sao?” Trì Nam ngồi ngay ngắn, đối diện với Chu Phú, dần dần cúi
xuống nhìn cặp mắt đen của hắn, dường như không hề có tạp chất trong đôi mắt kia.
Chu Phú cười ngây ngốc, hưởng thụ hương thơm gần trong gang tấc của
nương tử: “Bởi vì phụ thân đã không còn, ta rời khỏi nàng, cũng không
biết đi đâu nữa.”
“…” Trì Nam hơi không biết nói gì với đáp án này của hắn.
“Vậy nếu cha chàng còn sống thì chàng sẽ rời khỏi ta sao?”
Đối với câu hỏi này của nương tử, Chu Phú không trả lời trực tiếp, mà
chỉ nở nụ cười: “Nương tử, bộ dáng nàng ghen rất đáng yêu đó. Có điều,
phụ thân đã qua đời, làm sao ông ấy có thể ở đây chứ? Dù ông ấy có ở đây thì cũng sẽ ở cùng chúng ta. Cho nên, ta sẽ tuyệt đối không rời khỏi
nàng, yên tâm.”
Trì Nam còn muốn nói gì nữa, Chu Phú lại đột nhiên rướn người lên trước, tới gần mũi nàng ngửi khẽ: “Nương tử, nàng xức cái gì thế, sao lại thơm như vậy?”
Trì Nam liếc hắn, cảm thấy buồn cười với cách hắn vụng về nói sang
chuyện khác: “Vậy chàng đã xức cái gì hả? Sao lại thúi như vậy?”
Chu Phú nhướn mi lên, trừng mắt, thản nhiên nói: “Ta là nam nhân, đương
nhiên thúi rồi! Căn bản không cần xức cái gì cả. Nương tử, nàng thật
thơm, để cho ta hôn một cái có được không?”
Trì Nam hơi bất đắc dĩ với sự vô lại của người nào đó, định đứng lên rời đi, lại bị hắn bóp chặt phần eo, đôi môi ấm áp cứ hạ xuống như thế.
Khẽ hôn một cái, Chu Phú như được nếm mĩ vị, cuối cùng dùng một tay ấn
lên sau gáy Trì Nam, làm cho nương tử và mình càng thêm gần sát. Hắn cạy mở cánh môi nàng không phối hợp lắm, vươn lưỡi vào, môi lưỡi quấn lấy
nhau.
Trì Nam bị hắn quấn lấy lưỡi, sau gáy lại bị đè lại, không thể nào nhúc
nhích, một chút chống cự với Chu Phú căn bản giống như con kiến rung
cây, không có chút tác động nào. Đầu lưỡi nàng bị mút tới tê dại, không
khí trong lồng ngực dần dần giảm bớt. Trì Nam cảm giác hơi chóng mặt,
may mà trước lúc nàng té xỉu, rốt cuộc Chu Phú buông nàng ra, để nàng có thể hít thở một chút không khí.
Ngay lúc Trì Nam còn đang thở dốc, Chu Phú nhanh chóng cởi đai lưng bên
hông Trì Nam ra, lại bị Trì Nam vội vàng ngăn lại: “Hoang sơn dã lĩnh
(*), chàng muốn làm cái gì?” (Núi non hoang dã)
Chu Phú vội vàng nôn nóng: “Đương nhiên là làm việc vợ chồng nên làm rồi.”
Trì Nam sống chết đè lại nút buộc đai lưng, làm thế nào cũng không chịu
để Chu Phú đạt được ý đồ, bối rối kêu lên: “Không được, màn trời chiếu
đất lại lõa thể, mắc cỡ chết mất.”
Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh dâm mị không chịu nổi, Trì Nam cảm
thấy vô cùng xấu hổ. Từ nhỏ nàng đã được hun đúc lễ nghĩa liêm sỉ, quả
quyết không chịu để Chu Phú cởi y phục, cùng giường dưới tình huống
không hề che đậy.
Chu Phú nhìn sắc mặt bối rối của nương tử, cũng cảm thấy không nỡ, nhưng mà cứ dừng lại như vậy tuyệt đối không phải điều hắn mong muốn. Vì vậy, hắn kéo tay nương tử tới phía trước, ủy khuất nói: “Nhưng đã thế này
rồi, kìm nén thật sự rất khó chịu, bằng không ta đã không cởi y phục của nàng…”
Trì Nam cảm giác được vật cực nóng nhảy lên trong lòng bàn tay, nhìn Chu Phú vì động tình mà rịn mồ hôi ở chóp mũi, nhất thời trong lòng mềm
nhũn, khó khăn gật gật đầu.
Chu Phú như được đại xá, bàn tay được bỏ lệnh cấm