
tiến vào trong váy của Trì Nam, mò mẫn tới chỗ quần lót, kéo xuống. Trì Nam vì thình lình bị
lạnh mà hít một hơi, mảnh đất hoa viên mẫn cảm không hề che đậy đụng vào y phục của Chu Phú, cảm thấy vừa mới mẻ lại vừa kích thích.
Mà Chu Phú đã xoay người đổi tư thế, dựa lưng vào bàn đá, dùng làm giá
đỡ. Rồi sau đó, hắn cởi đai lưng của mình xuống, lộ ra thứ đã dâng trào
căng đau. Tay hắn lại sờ sờ vào nơi đó của nương tử, dù đã hơi ướt át
nhưng vẫn chưa đủ để dung nạp trót lọt thứ vĩ đại của hắn. Vì thế, hắn
liền thấm ướt đầu ngón tay, nhè nhẹ dùng đầu ngón tay đưa vào mảnh đất
đang phát hỏa.
Sau khi rút ra đút vào vài lần, nương tử đã bắt đầu kêu ngừng lại, bởi
vì nàng đang giạng chân trên người Chu Phú, hai chân giơ cao, không biết làm cách nào mới có thể giảm bớt cảm giác dốc xuống của thân thể, lại
thêm ngón tay tà ác của Chu Phú, xung quanh trống trải làm nàng cảm thấy không thể toàn tâm toàn ý.
Chu Phú nâng hai chân Trì Nam lên, để nàng chống lên mép ghế đá. Động
tác này làm Trì Nam cảm thấy tuy hơi thẹn thùng nhưng vẫn dễ chịu hơn
cảm giác dốc xuống lúc trước.
Chu Phú vẫn đang hoạt động ở hạ thân nương tử, nhìn thấy nương tử bắt
đầu từ kháng cự biến thành dục cự còn nghênh mà hưởng thụ, trong lòng
vui vẻ, liền vụng trộm vén váy nương tử lên, cúi đầu nhìn hai ngón tay
đang không ngừng thâm nhập vào trong hoa viên rậm rạp của mình, xuân
thủy trơn ẩm trên ngón tay, hiển nhiên nương tử đã tới lúc động tình.
d~Đ5L5Q~đ
Lại mạnh mẽ tiến vào vài lần, lúc này Chu Phú mới mở rộng nương tử ra,
hơi nâng eo nhỏ của nàng lên, chậm rãi kéo nàng xuống, để lửa nóng của
mình tiến vào cơ thể nàng bằng tư thế sâu nhất chậm rãi nhất.
Trì Nam chưa bao giờ được thể nghiệm như vậy, trong lòng vừa cảm thấy xấu hổ lại vô cùng chờ mong.
Chu Phú di chuyển thong thả làm Trì Nam cảm thấy hạ thân trống rỗng.
Nàng cần lấp đầy, cần không ngừng… Vì thế nàng liền kéo tay Chu Phú, để
thân thể mình hạ xuống nhanh chóng. Đột nhiên có cảm giác lấp đầy chỗ
trống làm Trì Nam cảm thấy trời đất rung chuyển, Chu Phú cũng gầm khẽ
như không chịu nổi.
Trì Nam còn chưa kịp ngồi dậy, Chu Phú đã kéo eo nàng lại, bắt đầu tiến
vào trong, mỗi một lần đều tiến sâu vào hoa tâm, va chạm thật mạnh làm
cho Trì Nam cảm thấy điên cuồng.
Nàng kiềm chế kêu rên, cố sức để mình giữ tỉnh táo, nhưng thân thể trầm
luân cũng không chịu khống chế, dần dần bị lạc trong sự tươi đẹp vô hạn
mà Chu Phú cho nàng.
Giữa rừng núi yên tĩnh, chim chóc bay lên, giống như bị động tác kinh động của đôi nam nữ này khuấy đảo…
——— —————— —————— ———————–
Một đêm này, vô cùng mát mẻ.
Trì Nam tỉnh lại trong tiếng chim chóc hót vang, tia nắng ban mai dịu
dàng chiếu khắp nơi, thấy mình nằm trên giường Chu Phú làm tối hôm qua ở trong rừng trúc, nhưng mình tới đây thế nào thì không nhớ ra nổi.
Chu Phú không nằm cạnh. Trong nhà bếp ở cạnh viện truyền ra tiếng chén
bát xoong nồi. Trì Nam nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy khói bếp lượn lờ trên
nóc nhà bếp. Làn khói trắng mờ ảo càng phác họa cảnh núi rừng sáng sớm
thêm sinh động.
Trì Nam duỗi người ngáp một cái, đang định đứng lên lại lờ mờ nhìn thấy
một bóng người đang tới gần trên con đường nhỏ ngoài nhà trúc. Sáng sớm
trong rừng trúc có chướng khí vây quanh, Trì Nam không nhìn thấy rõ
ràng. Nhưng khi bóng người càng tới gần, Trì Nam mới khẳng định chắc
chắn.
Nàng vội vàng quay lên giường, sửa sang lại y phục hơi xộc xệch sau điên cuồng ngày hôm qua. Sau khi chuẩn bị thật tốt, người nọ cũng đã tới
trước cửa phòng.
Đó là một nam nhân trung niên đội đấu lạp, không cao không thấp, không
mập không gầy, người mặc áo thô, vác một cái giỏ bằng trúc trên lưng,
trong giỏ trúc có chút cây cỏ xanh đỏ, hình như là dược liệu.
Nam nhân đi tới trước cửa, thấy Trì Nam đứng trong phòng, ngẩng đầu
nhìn, chỉ thấy một đôi châu ngọc to, nhìn có vẻ vô cùng linh động hiện
ra dưới đấu lạp.
Nói thật ra, diện mạo của hắn cũng không xuất chúng, duy chỉ có đôi mắt
kia, giống như chứa chất vẻ đẹp vô hạn của thế gian, một vẻ không quan
tâm không rảnh rỗi, cộng thêm da mịn thịt mềm, làn da trắng nõn khiến
thoạt nhìn hắn cũng không tới nỗi tệ hại, ngược lại có ảo giác như chưa
trưởng thành.
“Ngươi!” Người nọ trừng lớn hạt châu trong suốt, da mặt bắt đầu giật
giật, rồi sau đó nhảy dựng lên như pháo: “Sao ngươi lại ở đây? Hôm nay
là mười lăm? Là mùng một? Ngươi tới đây làm gì?”
Mấy câu hỏi liên tiếp bắn ra liên tục như nã pháo, Trì Nam khoanh tay
trước ngực, trên mặt hiện lên tầng sương lạnh: “Tại sao ta không thể ở
trong này? Không phải mười lăm, không phải mùng một, ta lại không thể
tới gặp phụ thân của mình sao?”
“Đương nhiên không thể!” Nam tử đẩy cửa trúc ra, để giỏ trúc xuống, cởi
đấu lạp ra, đi tới trước mặt Trì Nam như một con gà trống hiếu chiến,
chỉ vào chóp mũi nàng la hét: “Khi đó đã làm theo lời ngươi, trong vòng
một năm, ngoại trừ mùng một và mười lăm, thời gian khác ‘hắn’ đều thuộc
về ta.”
Trì Nam nhếch môi châm chọc: “Làm sao hắn lại thuộc về cha? Chẳng lẽ cha còn có thể mở huyệt mỗi đêm, mây mưa v